Page 22 - 40 NĂM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
P. 22
Biết ơn Người giáo viên vùng cao
Bữa cơm chiều tối nay, may mắn xem được những thước phim “Việc tử tế” trên
VTV 24, đài TH Việt Nam tổng hợp lại hết sức chân thực và xúc động về những câu
chuyện nhà giáo ở vùng núi, biên giới sẵn sàng xa con nhỏ, xa cha mẹ, từ bỏ những
công việc nhàn nhã, điều kiện sống tốt… để đi lên các điểm trường xa xôi, làm những
công việc không hề nhẹ nhàng nhưng cao cả và thiêng liêng - “đưa cái chữ đến với trẻ
vùng cao” ở Hà Giang, Lào Cai, Điện Biên, Tuyên Quang…
Tôi biết rằng ở vùng núi phía Bắc, để trẻ
em biết chữ thì người thầy phải mang lớp
học đến tận các thôn bản heo hút, dẫu không
có đường điện, thiếu nước sạch nhưng vẫn
phải có điểm trường. Có những nơi, ngay cả
tay lái vững của nam giới cũng rất khó khăn
khi vào bản gặp mùa mưa cũng ngã liên tục;
những con suối hiền hòa mọi ngày sau cơn
mưa đêm bỗng hóa thành thác dữ, điểm
trường từ 3 tiếng phải đi vòng thành 5
tiếng … nên để đến được các điểm trường bên trong thì chỉ có thể đi bộ, trèo đèo, lội
bùn đất. Hành trang của các thầy cô giáo, ngoài con chữ chỉ là những đôi ủng để
chiến đấu lại với thời tiết khắc nghiệt của vùng mưa lũ biên giới. Các thầy - các cô
vừa là thầy cô giáo dạy chữ, vừa là thợ cắt tóc, bác sĩ, đầu bếp, bảo mẫu, nhà tâm lý;
ngoài ra còn phải lao động để tăng gia sản xuất cho gia đình. Vì sợ các trò đói mà bỏ
học, để cải thiện bữa ăn của học sinh nên đêm đêm các thầy đi đánh cá trên sông Đà,
dựng lồng bè nuôi cá; thầy Hiệu trưởng đi xin gạo cho học sinh hay những cô giáo
dáng người thấp bé mà băng rừng, lội suối gùi trên lưng hàng chục kg thực phẩm mì
tôm, gạo trắng cho học sinh ăn đổi bữa thay mèn mén.
Tôi thầm khâm phục và tự hỏi: sao các thầy các cô có thể làm được những việc
khác thường - bất thường đến phi thường như thế? Động lực nào mà các thầy các cô
có thể công tác hơn chục năm ở những nơi khó khăn, thiếu thốn như vậy mà không 1
lần hối tiếc muốn về xuôi?
Khi được các phóng viên hỏi, ngay
cả các thầy giáo mạnh mẽ hay các cô giáo
kì cựu cũng không thể nén nổi giọt nước
mắt tủi thân, nhớ nhà, vất vả nhưng họ
thoắt cái gạt đi và lại tươi cười ánh lên
niềm Hạnh phúc - Lạc quan - Tự hào khi
được gọi là “ giáo viên vùng cao”
Bất giác quay vào bên trong, nghĩ
lại mình, tôi cảm thấy thật xấu hổ với các
“bạn đồng nghiệp” nơi vùng cao. Điều