Page 80 - Học Từ Thất Bại
P. 80
Ông nói rằng: “Ban đầu tôi nghĩ Mình sẽ chỉ hút vào cuối
tuần. Rồi Mình sẽ chỉ hút vào ban đêm và cuối tuần, mọi
chuyện sẽ ổn thôi”. Ông cứ tiếp tục tự dối mình và hút ngày
càng nhiều hơn. Ted nhớ lại: “Sau hai tháng kể từ ngày đầu
tiên hút cocain, tôi từ bỏ công việc mơ ước của mình – điều
duy nhất tôi muốn làm trong cuộc đời.” Ông nghỉ việc chỉ để
có thể hút cả ngày. Ông thực sự đã làm điều đó. “Sau ba
tháng sử dụng ma túy, gần như tất cả những điều tôi tích lũy
trong đời mình suốt năm năm đã biến mất.”
Ted chuyển từ tình trạng nghèo đói sang vô gia cư. Ông
sống trên đường phố, ngủ trong rừng, trên ghế của người lạ
và trong những căn nhà dành cho dân buôn bán và nghiện
ma túy. Ông sống trong một vòng luẩn quẩn không điểm
dừng của tất cả những tình trạng nghiện ngập, lạm dụng
thuốc, lừa gạt, trộm cắp vặt, vô gia cư và đôi lúc lại bị tống
vào tù. Suốt thời gian đó ông luôn tự dối lòng rằng mình vẫn
ổn. Nhưng thực tế không phải vậy. Ông đang giết dần giết
mòn bản thân. Ông nói rằng: “Tự dối mình là một thói quen
rất khó từ bỏ. Nhưng sự thật là tôi chẳng có gì hào hứng với
cuộc đời này cả. Làm sao vui cho nổi khi cứ mỗi năm lại có
vài tháng ở tù. Làm sao sống tích cực được khi không bao
giờ được tắm, hơi thở hôi hám, lục lọi thùng quyên tiền của
tổ chức từ thiện Salvation Army trong bộ đồ sũng nước mưa
cũng chỉ để có gì đó mặc cho tươm tất… Tôi chẳng là gì
ngoài một gã khánh kiệt, chạy tới chạy lui hết nghịch cảnh
này tới nghịch cảnh khác.” Thời gian đó kéo dài 20 năm!
Vào thời điểm Ted được người lái xe phát hiện ở góc phố
với tấm biển trên tay, ông vẫn đang nỗ lực thay đổi đời mình
nhưng lại cũng đang vật lộn để tìm được lối đi. Sự nổi tiếng
nhất thời không giúp ích được nhiều. Ông vẫn chưa thực sự