Page 37 - covid 19
P. 37
ly y tế. Ít ai để ý, Hà Nội giờ cũng đã vào Thu, hoa sữa đã bắt đầu
nở, rồi cúc vàng, cúc họa mi cũng đua nhau khoe sắc cùng nắng.
Thế nhưng, chúng ta lại không thể hối hả theo nó được, tạm
dừng lại, ai ở đâu.. ở yên đó! Bởi lẽ, chiến tranh đã thật sự lùi xa,
nhưng trận chiến này quả thực khiến mỗi người dân phải lắng
lòng lại bởi tính khốc liệt và sự vô hình với nhiều biến thể không
lường trước của giặc ngoại xâm, một cuộc chiến cần sự chung
tay của toàn thế giới.
Dù vậy, trong những ngày ấy, tôi nhớ lắm những ngày Hà Nội
nắng vàng, những ngày náo nức Thu sang. Cái nắng ấy có lẽ
không chỉ là nắng của thời tiết, ắt hẳn, ai trong chúng ta cũng
đều rất nhớ màu nắng tươi rói trên môi những đứa trẻ mùa khai
trường, đều nhớ cái sắc vàng ngọt của những quầy bánh trung
thu len lỏi khắp các con phố, là những chiếc bánh mì kẹp thịt ăn
vội mỗi buổi sáng đi học, là những bức tường cũ kĩ dán đầy
những tờ rơi "hú bể phốt" hay những giỏ xe đạp đầy những bông
cúc vàng đua nhau khoe sắc khắp các vỉa hè của các bà bán
rong.. Từ góc đường Phùng Hưng, tới nhà thờ lớn Hà Nội,... đã rất
lâu ta chưa được thư giãn ngắm nhìn vẻ đẹp trầm lắng, hoài niệm
mà gần gũi Hà Thành đem lại. Bên ô cửa sổ loáng kính cùng
chiếc laptop học online, mọi thứ dường như ngưng đọng lại trong
vẻ yên ắng nơi phố xá, hiện hữu nơi trái tim, gợi về trong tôi
những kỷ niệm đẹp một thời học trò sắp qua, một thời không thể
lấy lại nhưng cũng hiện tại cũng chẳng thể ở bên.. Thay vào đó là
những tiết học trực tuyến có phần mệt mỏi, khó khăn, những giờ
giải lao vắng bóng tiếng cười. Thay bằng những ngày đến trường
cùng bè bạn đông vui, chúng ta sống cùng những tờ tem phiếu,
xếp hàng và giãn cách… Mỗi ngày qua đi đúng như những thước
phim quay chậm, đợi ngày toàn thắng, dù cho còn nhiều gian nan
NGUYỄN PHƯƠNG QUỲNH 07 THÁNG MƯỜI, 2021 19:05
và khốc liệt. Bởi, trên chiến trận đó còn có những người thân
Nguyễn Phương Quỳnh - 9A12 yêu, những y bác sĩ, những người chiến sĩ hi sinh thầm lặng,
những kỷ niệm, những ước mơ, những rung động khó nói và
Cũng lâu lắm rồi nhỉ, Hà Nội mới đổ nắng ấm như này. Suốt mấy
ngày nay, những cơn mưa rào cuối Hạ như muốn nuốt chửng cả những ngày Thu nắng vàng đang đợi chờ...
Hà Thành, cuốn theo những kỷ niệm đẹp về những ngày đầu Hạ, Thu Hà Nội đến và đi nhanh lắm, thoảng qua tựa một cơn gió, có
cuốn theo nỗi nhớ da diết một mùa Xuân qua và chờ mong Thu khi người ta chưa kịp cảm nhận được. Mong rằng, mỗi người dân
tới, đem theo tiết trời mát vẻ và không khí dễ chịu đến. Chốn thủ chúng ta hãy luôn ý thức được và thực hiện nghiêm các chỉ thị
đô ta có lẽ là nơi thể hiện rõ nhất bốn mùa trong năm, mỗi mùa của Chính phủ để đưa Thu ngày càng gần gũi và đẩy lùi dịch
đều mang những bộ cánh riêng. Và, với cá nhân tôi, mùa Thu Hà bệnh. Khi ấy, khi hướng về Thủ đô, hướng về tương lai, ta không
Nội là khoảng thời gian tôi thích nhất. Không lạnh như mùa cảm thấy nuối tiếc với những gì đã qua. Tôi tin, chúng ta cũng có
Đông, nắng quá gắt như mùa Hal, cũng không có những cơn mưa thể là những người anh hùng thầm lặng!
phùn ẩm ướt như mùa Xuân. Thu mang trong mình vẻ đẹp nhẹ
nhàng, thuần khiết, dường như đó là khoảng thời gian ấm áp Với niềm tin mãnh liệt, chỉ ngày mai thôi, Hà Nội và cả nước sẽ
ngọt ngào nhất trong bốn mùa còn lại. Những ngày nắng ngọt chiến thắng dịch bệnh!
chảy trên vai, đi theo là không khí se lạnh, tôi nhớ lắm, cái cảm
giác tản bộ loanh quanh dưới tán cây lá đang úa vàng ở con
đường Phan Đình Phùng và ngửi mùi hoa sữa dịu êm ở đường
Nguyễn Chí Thanh trong tiết trời hơi buốt giá luôn làm con
người ta xao xuyến, nhớ thương. Tôi gọi mùa Thu Hà Nội là “thời
gian để yêu“, là những ngày nắng vàng.
Giờ đây, Xuân qua, Hạ tới, Thu cũng đã về, ấy vậy, mùa Covid vẫn
chẳng chịu qua đi.Đường phố Hà Thành trước đây vốn nhộn nhịp
là vậy, mà nay chẳng còn nghe thấy những tiếng ồn ào quán xá,
tiếng cười vui háo hức các cô cậu học trò cắp sách tựu trường
hay tiếng nhạc aerobic của các bác, các chị rộn ràng mỗi sớm
mai,.. không gian các phố phường hầu như tĩnh lặng hơn, nắng
vẫn vàng giòn nhưng trong mỗi góc phố luôn nhuộm những sắc
tối trầm buồn trong cái pa - lét mang tên "giãn cách". Tiếng còi
xe vào trung tâm cũng nhỏ dần và thưa thớt, thay vào đó là
những điểm chốt, những barrier báo hiệu “vùng xanh” vào các tổ
dân phố, những tuyến đường đầy ắp những trung tâm, khu cách