Page 38 - covid 19
P. 38
VÔ DANH 07 THÁNG MƯỜI, 2021 19:05
Nguyễn Phương Thư - 9A14
Hà Nội, nay chỉ còn là những góc phố im lìm, vắng vẻ, . . .
Thủ đô luôn nhộn nhịp tấp nập của ngày trước, giờ sao mà vắng
vẻ như vậy. Trong những mùa giãn cách, thật buồn chán khi
chúng ta không thể ra ngoài như xưa. Những người dân thủ đô
không thể cảm nhận được mùi hoa sữa nồng nàn của một mùa
thu đang dần qua, không thể nhìn thấy những học sinh vui vẻ
cắp sách tới trường.
Nhưng, trong thế giới mà ở đó, có sóng yên biển lặng nhưng
cũng có bão tố hoành hành, chúng ta hãy cùng vượt qua khó
khăn này, chung tay chống dịch để Hà Nội lại như xưa
VÔ DANH 07 THÁNG MƯỜI, 2021 19:05
Nguyễn Mai Uyên - 9a12
Hà Nội ngày tháng năm, những đoàn viên thanh niên, học sinh,
sinh viên còn ngồi trên ghế nhà trường cùng tham gia với lực
lượng y tế các cấp để hỗ trợ người dân, bệnh nhân mắc COVID.
Các anh chị đã không quản vất vả mệt nhọc tham gia nhiệt tình
với tinh thần: “Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên.”
Lực lượng thanh niên xung kích mỗi người một tay: người phân
phát đồ ăn nhu yếu phẩm cho bà con vùng phong tỏa cách ly,
người hỗ trợ nhập số liệu thông báo số bệnh, người lấy mẫu sàng
lọc, người hướng dẫn bà con cách ly vùng dịch, người chốt chặn
tại các khu phố tuyến đường có người nhiễm bệnh,… Tính chất
công việc đòi hỏi sự nhanh nhẹn tháo vát nhưng không kém phần
nguy hiểm vì giặc không hình virus CORONA luôn luôn cận kề
mà chúng ta không nhìn thấy được.
Em cảm thấy rất tự hào về thành phố Hà Nội và Việt Nam ta.
BÍCH HẬU 07 THÁNG MƯỜI, 2021 19:05
Quách Ngọc Linh - 9A14
Hà Nội thân yêu của chúng ta là những khung cảnh vô cùng gần
gũi và quen thuộc. Đó là từng dòng xe cộ tấp nập; các khu chợ
buôn bán ồn ào và đông đúc hay hình ảnh mọi người đứng bên
bờ hồ Gươm hăng say tập thể dục, trò chuyện rôm rả; các em bé
vui vẻ ngồi sau xe bố mẹ đến trường,...dường như đến nay đã trở
thành một niềm khao khát của người dân thủ đô sau quãng thời
gian dài giãn cách vì đại dịch Covid-19. Còn đâu những phố
phường nhộn nhịp, người xe tất bật, hối hả mà thay vào đó là sự
im ắng, ảm đạm đến nao lòng. Giờ con đường như chạy xuyên
qua tận chân trời, chạy đến tận cùng của Trái Đất, bởi chẳng còn
ai ở đó cả, nhà nhà đều cửa đóng then cài, dãy phố chẳng mấy
bóng ai ngoại trừ những chốt chặn, dây chăng cùng đoàn người
đang kiểm dịch. Bầu không khí thật hiu quạnh làm sao, thấp
thoáng trong ngõ nhỏ những ánh mắt thất thần, bồn chồn xen cả
Ô