Page 362 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 362

Những ý nghĩ suốt cả ngày nay đã lởn vởn trong tâm trí cô như những
                 con muỗi vằn bay lởn vởn trên một cái ao dần dần lặng lại. Càng lúc, cô

                 càng chìm sâu hơn vào sự im lặng đè nặng xuống ngôi nhà cổ. Như thể

                 những bức tường của nó là thành của một quả chuông lặn khổng lồ đang
                 chìm thật sâu xuống một đại dương thăm thẳm khôn lường của Thời gian.

                 Bầu không khí tháng tư ở bên ngoài tĩnh lặng đến nỗi cô có thể thật sự nghe

                 thấy tiếng nhai cỏ rào rạo của đàn nai lúc này đang tới gần những thảm cỏ
                 của ngôi nhà.


                    Trong lúc đang ngồi thả hồn mơ mộng, cô bắt đầu nhận thấy một sinh vật
                 nhỏ bé – loại thú này cô chưa từng thấy bao giờ - đã bò lên ngưỡng cửa sổ,

                 cách cô chừng một bước chân và lúc này đang ngắm nghía cô với đôi mắt
                 nâu tròn. Nó lớn hơn một con chuột chũi chút ít, bộ lông dầy mềm mại như

                 bộ lông hải ly, còn cái đuôi của nó thì ngắn, xù ra thành búi. Đôi tai nó

                 đang dỏng lên. Bộ ria ánh bạc của nó chĩa về phía trước bên trên cái mõm.
                 Và Alice có thể nhìn thấy những cái móng màu ngà nhỏ xíu của nó khi nó

                 ngồi chồm hổm như một con mèo nhà hay một con chó đang xin một mẩu
                 thịt ngon. Chao ôi, Alice chẳng có món gì để tặng cho vị khách của mình,

                 ngay cả một mẩu bánh vụn.

                    “Nè, anh bạn xinh xắn,” cô thì thầm, “gì thế?”


                    Bộ ria của con vật khẽ ngọ nguậy, đôi mắt nó nhìn chăm chú vào gương
                 mặt của người khách lạ. Alice khẽ khàng đưa ngón tay ra, và ngạc nhiên

                 nhận ra mình đang vuốt ve nhè nhẹ cái mũi đầy lông. “Như thể con đang

                 lạc vào xứ thần tiên,” sau đó ít lâu cô giải thích với mẹ mình. Tuyệt đối
                 lặng im và bất động, con vật dường như đang thưởng thức sự vuốt ve đó.

                 Khi cô rút ngón tay về, nó nhìn kỹ cô hơn, như thể đang cầu xin cô chú ý

                 đến nó. Rồi nó gõ liên tục những cái móng màu ngà lên khung cửa sổ, nhìn
                 cô chăm chú, lắc mạnh cái đầu lông lá ba lần, dừng lại, rồi quay nhanh đầu

                 chạy vào chỗ ẩn nấp ở phía sau một cái tủ Ma-rốc chạm trổ trước khi Alice

                 kịp chào tạm biệt nó.










                                                                                                     https://thuviensach.vn
   357   358   359   360   361   362   363   364   365   366   367