Page 402 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 402

Bản thân nó ít khi nhận ra nếu như bọn nhóc mặt mày nhợt nhạt của thị
                 trấn không luôn luôn nhắc nhở nó điều đó – đặc biệt là một thằng mũi hếch

                 tên là William, người hầu của một nha sĩ có cái tên kỳ cục: ông Tooth. Bất

                 cứ lúc nào gặp nó, cái thằng William này luôn hét lên: “Ê, thằng da đen! Ê!
                 Mặt hắc ín! Ê, thằng nhãi nhỏ bé chân vòng kiềng ốm nhách kia! Cút khỏi

                 đường phố đi! Đường phố dành cho người da trắng!” Nó cứ hét lên như vậy

                 phần vì ganh tị với những cái nút áo của Sambo (làm bằng bạc), thậm chí
                 cả với cái giỏ hai nắp trên có phủ vải Mỹ sọc vằn, nhưng phần lớn là vì nó

                 không biết làm gì hơn thế.

                    Khi nghe thấy tiếng nó, Sambo luôn vờ như không nghe và băng qua bên

                 kia đường ngay lập tức. Trắng, đen hay màu cà phê, nó tự nhủ, chỉ thấp
                 kém nếu như người ta nhìn thấy nó đánh nhau với người hầu của ông nha

                 sĩ. Nhưng trong thâm tâm, nó biết rằng nó sợ William, và nó băng qua bên

                 kia đường. Tuy nhiên, giờ đây tâm trí nó chỉ nghĩ tới màu da đen đúa của
                 mình. Và bây giờ điều đó làm cho nó khó chịu, không chỉ vì những kẻ thù,

                 lũ nhóc trên đường phố, mà ngay cả vì sự riêng tư của chính nó. Nói cho
                 cùng, nó biết phần còn lại của bản thân mình, cái nằm ở bên trong, rất ít

                 khác biệt ngay cả với phần bên trong của ông chủ nó! Thậm chí, nước da

                 của nó đâu phải là do lỗi của nó. Thế nhưng càng nhìn kỹ gương mặt mình
                 trong tấm gương nhỏ ở phòng ngủ, dường như nó càng thấy mình đen hơn.


                    Ở quê hương nó, điều này không thể xảy ra. Ở đó, có nước da đen là một
                 niềm hạnh phúc. Như nó biết, ông cố của nó là một vị vua của đất nước đó

                 và chính những thằng nhóc da trắng mới là kẻ đáng bị chế nhạo ở đó. Thật

                 sự khi lần đầu tiên cha Silas Grimble xuất hiện ở Poojooboo, những người
                 đàn bà và lũ trẻ con da đen đã cười với nhau rất nhiều về cái mũ cao, gương

                 mặt trắng nhợt và chòm râu bạc của ông khi cho rằng quần áo của ông là

                 một phần của ông cũng như những cái đốm là một phần của một con báo
                 cho tới khi họ trở nên thân thiện với ông. Họ thích ông vì trông ông rất vui

                 vẻ. Nhưng ngay cả họ, thậm chí cả những thanh niên da đen, cũng không
                 bao giờ cười nhạo thẳng vào mặt ông. Đó không phải là cung cách xử sự

                 của họ. Nếu như cái thằng William người nhà ông nha sĩ đó đáp tàu tới






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   397   398   399   400   401   402   403   404   405   406   407