Page 405 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 405

Sambo để mắt tới những kệ đựng chai lọ của ông chủ và hầu như không
                 thể kiên nhẫn chờ cho tới khi nó còn lại một mình. Nó thường được cảnh

                 báo là đừng dây dưa với chúng. Nhưng nếu một sáng nào đó nó xuất hiện

                 trong phòng ngủ của ông bác sĩ để kéo những tấm màn che lên với nước da
                 trắng như của chính bản thân ông ta thì đó sẽ là một niềm vui bất ngờ lớn

                 lao đến chừng nào đối với ông ta. Thậm chí ông ta có thể tăng cho nó gấp

                 đôi tiền lương.

                    Thế là Sambo lần lượt thử từng loại thuốc trên kệ, ngoại trừ những loại

                 thuốc độc cất trong một cái tủ nhỏ có khóa. Nó chỉ uống mỗi lần một ngụm
                 nhỏ từng loại thuốc. Nếu sau khi mở cái nắp thủy tinh mà loại thuốc đó có

                 mùi  quá  hăng  hay  tanh  thì  nó  còn  uống  ít  hơn  nữa.  Nó  cũng  thử  uống
                 những  loại  thuốc  bột  và  thuốc  viên  hệt  như  đối  với  những  chai  thuốc

                 thoảng mùi nước hoa và mùi cồn. Nó chỉ uống thử mỗi lần không hơn nửa

                 muỗng cà phê thuốc bột, vừa đủ che kín ngón tay út của nó với mỗi lần
                 chấm và chỉ phân nửa những viên thuốc đủ loại và đủ cỡ.


                    Hầu hết những thứ thuốc này đều chẳng mang tới khác biệt nào, nhưng
                 vì còn ngây thơ hơn cả một đứa bé, lúc đầu Sambo không dám nếm nhiều

                 hơn số đó mỗi lần. Có những loại thuốc khiến nó chóng mặt, nóng bừng,
                 thở không ra hơi hay rủ cả người ra, trở nên kích động, bơ thờ, nói nhiều,

                 khát nước hay đói bụng; có một hai loại làm nó muốn bệnh. Sau những lần

                 thử này mặt nó trông xanh xao hơn một chút, nhưng ngay cả lúc ấy đó cũng
                 chỉ là một màu xanh đen và sớm biến mất. Bất chấp mọi đau đớn và khó

                 chịu đó, Sambo vẫn đen hệt như trước, nếu không phải là đen hơn thêm

                 chút xíu.

                    Có lẽ khá là kỳ lạ khi ông bác sĩ không bao giờ nhận ra rằng những thứ

                 thuốc của ông đang ít dần đi, hay rằng đôi khi trông Sambo có vẻ khác
                 thường. Nhưng vì ông không chỉ là một người không giỏi quan sát mà còn

                 bị cận thị nữa. Ngoài ra, đối với ông ta, dù Sambo không biết điều này, nó

                 chẳng có gì khác biệt dù có trở nên xám hay nâu, cởi trần, có đốm hay có
                 khoang gì đi nữa. Nghĩa là miễn sao nó vẫn làm tốt công việc của mình.

                 Mặt khác, ông bác sĩ lại rất nhanh chóng nhận ra khi Sambo mắc phải một





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   400   401   402   403   404   405   406   407   408   409   410