Page 409 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 409

Một chiều nọ, khi ra ngoài giao thuốc, nó lại gặp thằng bé người hầu của
                 ông nha sĩ. Tim nó đập thình thịch, nó đặt cái giỏ xuống vỉa hè, đưa hai tay

                 lên bưng kín đôi tai để ngăn những tiếng kêu “Ê! Ê!” đáng ghét và chờ cho

                 tới khi William tới gần. Thế rồi, cả người run rẩy, với một giọng cao rung
                 rung, nó hỏi cái thằng nhãi mũi hếch ấy rằng da đen thì có vấn đề gì kia

                 chứ.

                    “Có vấn đề gì?” William the thé hỏi một cách chế giễu, “sao chứ, là thế

                 đó,” nó tát vào một bên má Sambo, “và thế đó!” nó tát vào má bên kia. Rồi

                 nó hét lên “Ê! Ê!” và bỏ đi.

                    Vì thế, Sambo ngày càng buồn hơn. Thế nhưng cho tới lúc đó nó chắc

                 chắn rằng nó đã biết về việc khám chữa bệnh và bốc thuốc không kém gì
                 ông chủ của mình. Và nó đã đọc đi đọc lại nhiều đến mức cuốn tự điển bị

                 rách toang. Sau khi rửa sạch ba bậc thềm bước ra phố, đánh bóng cái vòng
                 gõ cửa và cái tay kéo chuông, dọn dẹp quét tước phòng đợi và pha cà phê

                 cho ông chủ, một trong những công việc hàng ngày của nó là xếp những

                 thư từ do người đưa thư mang tới vào một cái khay. Sau đó nó mang những
                 lá thư này cùng với cốc cà phê vào phòng ngủ của ông bác sĩ.


                    Một hôm, có một lá thư trên ghi địa chỉ của ông chủ với nét chữ viết tay
                 rất  đẹp.  Sambo  chưa  bao  giờ  nhìn  thấy  những  nét  chữ  mỏng  manh  và

                 những nét cong thanh nhã đến thế. Ngoài ra, lá thư còn tỏa ra một mùi nước
                 hoa thơm ngát mũi. Nó đưa phong bì lên và cứ ngửi mãi. Loài mèo thích

                 mùi cây nữ lang thế nào thì nó cũng thích mùi thơm của cái phong bì đó thế

                 ấy. Nó ước gì lá thư đó là của riêng nó.

                    Dường như lúc đó con quỷ Satan của Sambo ắt hẳn đã hiện diện ở đó, dù

                 bản thân nó không thể tưởng tượng được bằng cách nào Satan có thể rỗi hơi
                 để cám dỗ một thằng bé da đen bé nhỏ như nó. Sambo đưa mắt nhìn quanh.

                 Nó không thấy một ai gần đó. Thế là thay vì mang ngay lá thư tới cho ông

                 chủ, Sambo cởi ba cái nút áo ra và nhét lá thư vào bên dưới cái áo chế
                 phục. Lá thư nằm ở đó suốt buổi sáng – một sự khó chịu nhất mà nó từng

                 trải qua. Chiều hôm đó, khi tới một bức tường cao bên dưới những cây







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   404   405   406   407   408   409   410   411   412   413   414