Page 411 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 411

những thứ thuốc men. Khi đã tới nơi mà lá thư nói, nó sẽ bảo với bà cụ đó,
                 cô Bleech cuối cùng, rằng ông bác sĩ đã cử nó tới. Và chắc chắn đó sẽ là

                 nơi chấm dứt những nỗi khốn khổ của nó. Kế hoạch tội lỗi này đã phát triển

                 trong đầu nó nhanh như dây bầu của Jonah           [50] . Sambo trở về nhà, đầu nóng
                 bừng như lửa đốt với ý tưởng đó và chỉ chờ cho tới khi ông bác sĩ đi thăm

                 bà cô Clara của ông để thực hiện nó.

                    Sambo khốn khổ. Ông chủ của nó đã không nói nhiều về những điều nó

                 nên làm; và dù nó biết rằng mượn tiền mà không trả lại là sai, nó không biết

                 rằng việc đó gần như cũng xấu xa như việc ăn cắp. Nó đã bị “bóng tối”
                 giam giữ. Nhưng nó không biết rằng đường đi tới Núi Tuyết rất xa, rằng nó

                 phải tới đó bằng tàu hỏa, và nếu đi tàu hỏa thì bạn phải ra nhà ga để mua

                 một tấm vé. Giữa đêm hôm đó, khi ông bác sĩ đã xách cái túi đen nhỏ rời
                 khỏi nhà vào khoảng ba giờ chiều, nó len lén xuống nhà, mở ngăn kéo của

                 ông chủ nó ra, và lấy gần phân nửa số tiền đô la bạc giấy xanh đựng trong
                 cái hộp thiếc nhỏ bên trong đó. Nó đứng lắng nghe một lúc, đôi mắt lồi của

                 nó sáng lên trong ánh nến, đôi bàn tay của nó run rẩy. Nhưng không có một

                 âm thanh nào xuất hiện từ bóng đêm trống vắng.

                    Số tiền nằm an toàn trong túi nó, nó lẻn lên một căn phòng nơi bà mẹ già

                 của ông ta thường nằm ngủ lúc bà còn sống. Lúc trước, đôi khi nó hay liếc
                 nhìn vào đó với nỗi sợ nhìn thấy hồn ma của bà cụ, và có lần với sự tò mò

                 và trong ánh sáng ban ngày sáng sủa, nó đã nhìn vào cái tủ ngăn đứng đối
                 diện với cái giường. Với cây nến thắp sáng trong tay và đôi chân trần, hàm

                 răng  trắng  như  ngà  của  nó  va  vào  nhau  lập  cập,  nó  lẻn  vào  căn  phòng

                 không một tiếng động, đen hơn cả một cái bóng. Nó mở cánh cửa tủ ra.
                 Trên mỗi cái móc treo bất động những bộ quần áo cũ của bà cụ – những

                 tấm áo choàng, khăn choàng và áo khoác; màu nâu và tím nhạt, hoa cà và

                 tím thẫm; và trên một cái móc là một cái áo lót nhỏ bằng vải satin, đáng
                 yêu hơn tất cả với một màu đỏ son đã phai, mà hẳn là khi còn trẻ bà cụ đã

                 từng mặc nó. Sambo thở hổn hển vì vui thích khi nhìn thấy những màu sắc,

                 những thứ lụa là và gấm vóc đó. Nó khẽ giơ ngón tay ra như để sờ vào








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   406   407   408   409   410   411   412   413   414   415   416