Page 418 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 418

Nó len lén tới gần và nhón chân nhìn vào. Cái chậu đầy phân nửa một chất
                 lỏng  dầy  màu  trắng,  giống  như  nước  vôi.  Nó  đu  cả  người  lên  và  khom

                 xuống, đập vỡ lớp băng mỏng trên bề mặt rồi nhúng đầu ngón tay vào đó.

                 Nó trở thành trắng như sữa. Nếu đầu ngón tay mà như thế, thì sao cả thân
                 hình của nó lại không thể như thế? Chắc chắn đây là điểm kết thúc mọi bất

                 hạnh của nó!

                    Nó không ngần ngừ thêm nữa. Nó cởi chiếc áo choàng lông, cái áo chế

                 phục nút bạc, sơ mi, giày, mọi thứ trên người ra. Rồi trần truồng và run bắn

                 người vì lạnh, nó đu lên cái chậu, buông người xuống, và nhúng ba lần từ
                 đầu đến chân vào cái lòng nước màu kem lạnh như băng – mặt, tay, mái tóc

                 xoan và tất cả. Khi đã ra khỏi chậu an toàn, nó chạy quanh cho tới khi khô
                 ráo hoàn toàn rồi mặc lại quần áo. Dường như không có ai nghe thấy tiếng

                 quẫy nước của nó; không có ai nhìn thấy nó. Nhưng khi đang móc cái khóa

                 cổ bạc của chiếc áo choàng, nó nghe thấy một tiếng động nhỏ. Một con nai
                 xinh xắn đang đứng trên mặt tuyết nhìn nó. Con nai không có sừng và cũng

                 trắng toát như nó và cũng không lùi lại hay vội vã bỏ chạy khi nó tới gần.
                 Nó đưa bàn tay nhuộm trắng ra vuốt nhẹ cái đầu xinh đẹp của con nai. Và

                 nhờ sự thân thiện của con nai, nó không còn sợ nữa. Nó đi vòng ra phía

                 trước ngôi nhà, bước lên thềm và nghiêm trang gõ vào cánh cửa lớn.

                    Người quản gia mở cửa. Sambo đoán ông ta là quản gia vì nó đã từng

                 thấy nhiều người quản gia. Nhưng nó chưa thấy người nào già nua và kỳ lạ
                 đến thế. Bên ngoài cái áo gi-lê là cái áo đuôi tôm sạch bóng gần như quét

                 lên nền nhà. Mũi ông ta còn rộng hơn và bẹp hơn mũi nó, đôi môi cũng dầy

                 và mái tóc cũng xoăn không kém môi và tóc nó, chỉ trừ gương mặt của ông
                 ta, ông ta có nước da trắng. Ông ta có vẻ buồn bã và thận trọng. Và dù đôi

                 môi  của  Sambo  cứng  lại,  phần  vì  lớp  vôi  và  phần  vì  nó  đang  nói  dối,

                 Sambo nói cho ông ta biết nó là ai. Rồi nó hỏi ông ta bà chủ của ông ta ra
                 sao, và có đủ khỏe để gặp bác sĩ hay không.


                    “Ồ, thưa ông,” người quản gia già đáp, đôi tay giơ lên trong nỗi đau khổ,
                 “ngày càng tệ hơn!” Và không nói thêm lời nào nữa, ông ta dẫn Sambo đi








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   413   414   415   416   417   418   419   420   421   422   423