Page 88 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 88
NGƯỜI GIEO HẠT
Nhà giáo Ưu tú
Người thắp lửa đam mê Toán học
TRẦN QUỲNH TRANG - Giáo viên tổ Ngữ văn
âm sự về nghề giáo qua hơn 33 năm trực tiếp súng… trở nên rất đỗi quen thuộc. Có những trận
Tcầm phấn trên bục giảng, nhà giáo ưu tú Trịnh chiến kéo dài hàng mấy tháng trời, hao binh tổn
Hộ chia sẻ: “Thiếu đam mê với nghề giáo, thầy giáo sức, có những đồng đội dạn dày trận mạc đã nằm
chỉ là thợ dạy, là con người công cụ, làm việc thụ lại ở chiến trường hoang lạnh. Với thầy, kí ức hào
động. Người thầy giàu đam mê sẽ tạo động lực cho hùng của một “thời hoa lửa” luôn vẹn nguyên trong
chính mình và học sinh”. Bằng nhiệt huyết ấy, thầy tâm trí. Đất nước thống nhất, thầy rời quân ngũ,
Trịnh Hộ đã nhen lên hứng thú học Toán cho bao những vết sẹo trên thân thể, vết thương hằn dấu đi
thế hệ học trò trường THPT Chuyên Hà Tĩnh. cùng năm tháng. Xóa đi ám ảnh chiến tranh, quá
khứ chiến trận, thầy tự nhận mình là người may
Nhà giáo ưu tú Trịnh Hộ sinh năm 1950 tại xã mắn và hạnh phúc khi được đóng góp việc làm ý
Kì Thịnh, huyện Kì Anh – Nơi rừng xanh biển xanh, nghĩa cho đời.
nơi rừng vàng biển bạc. Nhưng trong kí ức tuổi thơ
của thầy, Kì Anh vẫn là vùng đất phên dậu bạc màu, Buông tay súng, thầy lại tiếp tục miệt mài “chiến
nghèo nàn, cơ cực. Lớn lên giữa những năm tháng đấu” trên mặt trận tri thức. Năm 1977, thầy tốt
chiến tranh chống Mĩ cứu nước ác liệt nhất, cũng nghiệp khoa Toán trường Đại học Sư phạm Hà Nội
như bao nhiêu học sinh – sinh viên Việt Nam lúc với tầm bằng loại ưu. Thầy được giữ lại trường làm
bấy giờ, thầy “xếp bút nghiên lên đường ra trận” vào cán bộ giảng dạy. Năm 1989, vì hoàn cảnh gia đình
chiến trường miền Nam. Những tháng ngày tòng thầy xin chuyển về công tác tại Trường THPT Kì
quân trở thành miền kí ức không bao giờ quên mà Anh.
mỗi lần tâm sự với lứa trẻ chúng tôi, thầy không
khỏi bồi hồi xúc động. Tất cả như cuốn phim quay Năm 1991, Hà Tĩnh tái lập tỉnh cũng là thời
chậm từ thời khắc nhận được quyết định nhập ngũ, điểm trường THPT Chuyên Hà Tĩnh được thành
những ngày đầu vất vả làm quen với quân ngũ, gian lập. Thầy quyết định xa quê lần nữa để tiếp tục sự
khổ trong những ngày huấn luyện tân binh cho nghiệp “trồng người”. Trong cái khó khăn bề bộn
đến những trận đánh ác liệt nơi chiến trường Tây của nhà trường ở những ngày đầu thành lập, chỗ
Nguyên. Hết trận này đến trận khác, ngày tháng ở của Thầy và hai người con cũng vẻn vẹn trong
trôi qua, lương khô, cơm vắt, ngủ rừng, mùi thuốc căn phòng bé xíu, chỉ đủ để đặt cái giường và một
86