Page 104 - CHT ngoại truyện
P. 104
Thời đó còn chủ yếu bám váy mẹ khóc nhè khi đến lớp; Vậy mà chỉ
cần có cơ hội là cùng nhau tụ tập, vui chơi thoả thích; Bạn học
với nhau lớp sơ cấp chính trị thế nào? Chẳng qua chỉ là chắp vá
lấy được trong chốc lát cuộc đời; vậy nhưng năm nào cũng kêu gọi
gặp gỡ tương phùng ôn chuyện xưa cũ; Bạn cùng chiến đấu với nhau
thế nào? Trở về từ cuộc chiến, người cụt chân, kẻ mù mắt nhưng
có dịp là kêu gọi gặp nhau để tiếc thương một thời oanh liệt?
Huống chi ta cùng các ngươi, sinh ra dưới thời bao cấp, lớn
lên gặp buổi gian nan; cùng chung mái trường, thầy cô suốt quãng
đời thanh xuân mơ mộng; sẻ chia biết bao nhiêu xao xuyến buổi
ban đầu; thuở ấy tấm áo manh quần mặc còn chưa tử tế; cơm ăn thức
uống còn bữa đói bữa no; những buổi chiều không học đạp xe bán
kem giữa trời nắng đổ; ngày chủ nhật còn tranh thủ ra chợ kiếm
thêm đồng bạc phụ giúp bố mẹ nghèo; nhưng ý chí học hành luôn
luôn rực cháy, tình cảm bạn bè gắn bó máu thịt cũng từ đó mà nên.
Cùng nhau trải qua ngày tháng hàn vi, tình bạn cấp ba mới thực
là gắn bó.
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm làm thơ, viết cáo, update
thường xuyên để mong gắn kết tình thân, nối liền khoảng cách. Chỉ
tiếc không thể tháng nào cũng hẹn hò, gặp được nhau tâm sự. Dẫu
việc dạy dỗ có lúc bỏ bê; hồ sơ giấy tờ có khi bị phê bình nhắc
nhở, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở lâu trong nhóm, tốt nghiệp một khoá, trước đến nay
tính tình mỗi người ta cũng có thể hiểu được; thích ăn uống ta
sắp xếp, thích hát hò thì ta rủ rê; Lúc gần nhau thì yêu thương
quý trọng; lúc xa nhau cũng không chút lơ là; Ai thành công thì
ta chúc tụng; ai khó khăn ta quyên góp sẻ chia...Kẻ ở xa về ta
đón tiếp trước sau; lúc đi đâu cũng ưu tiên lịch hẹn...Ta thiết
nghĩ dù không phải là bí thư, lớp trưởng; nhưng trách nhiệm thủ
lĩnh tinh thần ta đã gánh vác khá thành công.
Nay các ngươi ngồi nhìn dân tình họp lớp mà không biết tức;
thấy bạn mình post gì cũng không biết like; thấy ta kêu gọi mà
không biết nghe; thấy thời gian vùn vụt trôi đi mà không biết
102