Page 8 - CHT ngoại truyện
P. 8

lưng lửng bát cơm ăn lúc năm, sáu giờ chiều với một nhúm
        tép khô xào với khế, hay nửa con cá nục tí hon, thì thịt gà
        đối với chúng tôi quả thực là món ăn xa xỉ. Nghĩ đến thịt
        gà, ngồi học mà cứ nuốt nước miếng ừng ực.

           Và khi thời cơ đến, tối hôm đó, khi nhà ông Chủ tịch đã
        yên ắng, mấy thằng ngọ ngoạy, bật tường leo hàng rào sang
        nhà ông. Thằng cầm sào, thằng canh gác, thằng ở dưới gốc
        cây chờ bắt gà. Một chú gà đậu rù rù trên cành cây, thằng L
        ở Can Lộc to khỏe nhất, cũng lắm trò nhất, cầm cây sào, đập
        một phát, chú gà rơi tỏm xuống nền đất cái bịch. Thằng N ở
        Hương Sơn phi lại ôm gọn chú gà trong lòng đầy yêu thương.
        Mấy thằng nhẹ nhàng rút khỏi trận địa về phòng nội trú, lén
        lút làm thịt con gà và chén. Trước khi ăn, không quên mời
        thầy Tống Trần Lữ, ở nội trú gần đấy, sang ăn chiếu lệ một
        vài miếng. Thầy Lữ vô tư, quên không hỏi nguồn gốc của món
        thịt gà đặc sản, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, cứ tưởng phụ
        huynh nào đó mang vào cho các cháu. Còn mấy thằng bọn tôi,
        trong lòng tha hồ yên tâm, chắc mẩm rằng ngày mai nếu ông
        Chủ tịch phát hiện gà nhà ông bị mất trộm, ông có thể sang
        trường và truy hỏi các thầy lãnh đạo. Việc này đã được dự
        tính trước, chẳng lẽ thầy Hiệu phó đêm qua cùng tiêu thụ
        tang vật ăn trộm lại truy tội chúng tôi, hi hi. Cũng may ông
        chủ tịch không phát hiện ra trong đàn gà nhà mình thiếu mất
        một chú, nên vụ trộm trót lọt cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên
        sau lần ấy, gà nhà ông ấy vẫn nhiều nhưng cũng chả đứa nào
        nghĩ đến chuyện trộm thêm một lần nào nữa. Bản tính tò mò,
        thích phiêu lưu, bày trò một lần cho vui thế thôi, đứa nào
        cũng biết nếu bị bắt quả tang thì bị đuổi học là chắc rồi.


           Bây giờ sau bao nhiêu năm, những tên trộm gà năm xưa đã
        trưởng thành, có người còn ở vị trí rất cao của xã hội, khi
        thịt gà đã trở thành món ăn thường nhật, không bao giờ có
        cảm giác thèm khi nghĩ đến, thế mà, mỗi lần gặp nhau kể lại
        chuyện cũ, không hiểu sao vẫn cứ nuốt nước miếng ừng ực như
        năm xưa, hehe.








                                              6
   3   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13