Page 11 - CHT ngoại truyện
P. 11

Nhưng  mà  mấy  đứa  trong  phòng  bắt  đầu  thấy  chối.  Trong
        phòng có Thảo Linh, người Kỳ Anh, nó thông minh, nhà khá
        giả, vô cùng sạch sẽ. Nó cũng tinh quái, hay nghĩ ra đủ thứ
        để cả phòng cùng quậy. Nó nhìn con Xuka, vừa thương vừa gớm.
        Con Xuka đi đi lại lại trong phòng, ngu ngoe trước mặt, xanh
        xanh đỏ đỏ, nước vẫn chảy, lông vẫn trụi, trong đầu Thảo
        Linh đã dự tính bao nhiêu chuyện hay ho. Nhưng mà trừ khi
        cả bọn đi học, còn lại lúc không học, Thanh Loan lúc nào
        cũng ở bên cạnh con chó, không khi nào rời.

           Cuối  cùng  cũng  đến  lúc  có  cơ  hội,  chiều  hôm  đó,  Thanh
        Loan có việc gấp về quê. Thảo Linh cầm đầu, kêu cả bọn trong
        phòng lại và bảo bán con chó đi. Lí do của nó là, không thể
        nuôi con Xuka lâu hơn nữa vì thứ nhất là nó bẩn quá, làm
        ô uế, hôi hám cả phòng, thứ hai là bệnh nó sẽ không lành
        được đâu, để lâu nữa nó chết đi thì mất cả chì lẫn chài,
        chi bằng trong lúc Thanh Loan không có ở đây, đem bán té
        nó đi, vừa được món tiền kha khá thích ăn gì thì mua, vừa
        trả lại không khí sạch sẽ cho phòng nội trú. Thảo Linh xuất
        thân con nhà buôn bán lâu năm, trong vòng mấy phút, nó đã
        giải xong bài toán khó bán chó lấy tiền. Nó ra ngoài kêu
        chủ quán bán thịt chó gần Tỉnh ủy là nhà Cường Râu vào bắt
        chó. Không nhớ được bao nhiêu tiền nhưng nó lấy tiền đó mua
        cu đơ, mua kẹo mút về chia đều cho tất cả bọn trong phòng,
        không quên chia phần cho Thanh Loan. Cả bọn bỏ phần cu đơ và
        kẹo mút trên rương đồ của nó. Phần của mình cả bọn ăn ngon
        lành trong lòng không gợn chút lăn tăn, hi hi.


           Đến sáng mai, Thanh Loan từ quê vào. Việc đầu tiên là đi
        tìm con Xuka, nó hoảng hốt tìm khắp nơi, không thấy con chó
        đâu, rồi nó đi hỏi từng đứa trong phòng, nó bù lu bù loa
        nháo nha nháo nhác, nói Xuka ở mô, bây bắt Xuka của tau đi
        mô rồi… Cả bọn lúc bấy giờ mới thấy sợ, một đứa lấm lét chỉ
        tay vào phần kẹo và cu đơ để trên rương đồ chỗ giường tầng
        nó nằm. Thanh Loan lúc bấy giờ mới hiểu ra, nó vứt đống kẹo
        và cu đơ ra ngoài cửa sổ. Và lên giường nằm, không khóc nữa.
        Nhưng mấy ngày không nói không rằng, lầm lầm lũi lũi. Không
        ai biết nó nghĩ gì vì nó cũng chẳng tâm sự gì với ai, nhưng
                                              9
   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16