Page 16 - CHT ngoại truyện
P. 16

nhập công viên. Với thâm niên trèo cửa kí túc xá, chúng tôi
        vượt qua hàng rào công viên chỉ trong một tích tắc. Mỗi đứa
        tự chọn cho mình một “linh vật” rồi thi nhau cưỡi.


           Chúng tôi vui quá, chơi như lũ khỉ được về rừng. Thiên
        đường là đây chứ đâu! Trong không khí tĩnh mịch của phố thị
        lúc  gần  nửa  đêm  bỗng  vang  lên  tiếng  cười  nói  huyên  náo,
        tiếng kẽo kẹt của mớ ngựa sắt. Chợt một đứa trong bọn phát
        hiện ra bóng một người đàn ông vọt qua hàng rào, tay cầm gậy
        chạy thật nhanh về phía chúng tôi. Ôi thôi, đó là bác bảo vệ
        công viên! Chúng tôi hốt hoảng tháo chạy. Ơn trời, có gần
        10 đứa chạy 10 hướng mà trời thì tối đen, bác bảo vệ không
        biết đuổi theo hướng nào. Cuộc rút chạy thành công nhưng khi
        về đến kí túc xá, mặt đứa nào đứa nấy tái ngắt, đầy sợ hãi.


           Mặc dù rút lui an toàn, êm xuôi nhưng những đứa trẻ bị
        “quấy nhiễu” khi đang vui chơi thấy “hận”. Chúng tôi tập
        hợp lại lực lượng và quyết “trả đũa” bác bảo vệ vì cho rằng
        bác đã vi phạm Luật bảo vệ trẻ em. Bạn Hồng Loan đại diện
        nhóm đã chấp bút, viết nên một bài hịch với lời lẽ hùng hồn,
        khúc chiết, mạnh mẽ. Chúng tôi thi nhau chép tay thành 10
        bản và thả vào công viên. Trở về kí túc, chúng tôi hả hê và
        chờ đợi bác bảo vệ sẽ bị xử phạt vì tội đã ngăn cản những
        thiếu niên vui chơi. Nhưng chúng tôi đã không kịp vui mừng.
        Buổi chiều hôm sau, trong giờ học Văn, cô giáo Bích Liên
        nhẹ nhàng hỏi cả lớp: “Bạn nào thả truyền đơn ở công viên
        thì đứng lên cho cô biết?”. Như những tội phạm bị chỉ điểm,
        chúng tôi hoảng hốt, sợ hãi cúi gằm mặt xuống, thỉnh thoảng
        có đứa lại lén nhìn, dò xét thái độ của cô và dĩ nhiên dù lo
        lắng, chúng tôi cũng không dại gì nhận là mình đã làm việc
        đó. Thế nhưng, bỗng nhiên có một cánh tay dũng cảm giơ lên.
        Vốn bản tính ngay thẳng và thầm tự hào về hành động đúng
        đắn, hào sảng của mình, bạn Lan Anh đã thừa nhận hành vi của
        chúng tôi. Sau đó, cô mời bạn lên văn phòng nhà trường gặp
        các chú công an đang chờ sẵn. Tưởng công hoá tội, chúng tôi

                                             14
   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21