Page 18 - CHT ngoại truyện
P. 18
sát trường, chúng tôi tiếp tục bàn nhau “đột kích”. Buổi
tối, chúng tôi bố trí một nam một nữ giả vờ ngồi tâm sự cạnh
vườn mía để tiện theo dõi cho đồng bọn chặt mía vứt qua hàng
rào đem vào nội trú ăn. Lúc chủ nhà nghe tiếng sột soạt ra
xem thì thấy một đôi đang ngồi tâm sự nên không nghi ngờ
gì. Vậy là chúng tôi thoát. Nhưng không phải lúc nào hành
động “bưởi tặc”, “mía tặc” của chúng tôi cũng trót lọt. Tôi
nhớ có lần, khi cả bọn đang chuẩn bị “hành sự” thì một con
chó Béc giê đồ sộ hung hãn với tiếng sủa ồm ồm đầy đe dọa.
Nhìn thôi đã xanh mắt, chúng tôi tháo chạy mà không dám quay
đầu trở lại. Về đến kí túc xá, đang hụt hẫng, buồn chán vì
tối nay chả kiếm ăn được gì thì bỗng cả hội phát hiện ra
có nhiều quả dừa đang nằm lăn lóc ở khu kí túc xá. Từ thất
vọng, niềm vui, sự hớn hở toả ra trên khuôn mặt của từng
đứa. Phải công nhận bọn con trai rất giỏi, không hiểu bằng
cách nào mà hái được nhiều dừa đến thế, bởi cây dừa thường
rất cao, thân thẳng đuột, khó trèo. Chúng tôi đứa nào đứa
nấy tỏ ra bái phục, ngưỡng mộ. Đêm ấy, nội trú chúng tôi có
một bữa tiệc dừa linh đình. Vị béo thơm, giòn rụm của mu
dừa, vị thanh mát, ngọt lịm của nước dừa cứ vương vấn cho
đến tận hôm nay,...
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường Năng Khiếu
Hà Tĩnh, chúng tôi còn sáng tạo và tổ chức không biết bao
nhiêu trò “nhất quỷ nhì ma” nữa. Dường như hành trang tuổi
học trò của chúng tôi không thể thiếu những trò quậy phá
ấy. Chúng tôi lớn lên, trưởng thành nhờ được bồi đắp bởi
tri thức, bởi những bài học làm người của các thầy cô và cả
những hồn nhiên, tinh nghịch của tuổi mới lớn. Cứ mỗi dịp
hội trường, hội khoá, hội lớp, những câu chuyện bên lề trang
sách ấy được kể lại để rồi sau đó là những trận cười giòn
tan. Có những chuyện thoảng qua nhưng cũng có những chuyện
đóng đinh vào trí nhớ, chỉ cần khơi gợi là cựa quậy, sống
dậy, vẹn nguyên như mới thuở nào
Chuyên Văn khóa 4 (1994 - 1997)
16