Page 81 - CHT ngoại truyện
P. 81

thương…
        1. Tình yêu thứ nhất - “Phượt”

           Nếu nó đúng là con tàu chở tình yêu thật, thì tình yêu mà
        lớp tôi chia sẻ với nhau hồi đó chính là tình yêu đi “Phượt”,
        mà nói Phượt cho nó sang mồm tí thôi, thực chất là tụ tập
        “đi nhởi”, hi hi.  Lớp 32 đứa, 30 gái và 2 trai, cộng thêm
        thầy chủ nhiệm nữa là 33. Vậy mà lớp tôi chẳng có chỗ nào
        là không đi cùng nhau, từ thời đạp xe đạp đi thác Thạch Xuân
        khệ nệ chở cả bì bánh mì, đến cả phóng xe máy đi biển Thiên
        Cầm, lên tận Đường Tám Hương Sơn qua Hương Khê… Năm lớp 10 đi
        thác Thạch Xuân còn có thầy Khuyến tổ chức và quản lý (thời
        điểm đó thầy vẫn còn nhiều kiên nhẫn với chúng tôi, hehe).
        Nhưng tôi đoán sau vụ đó, sau kỉ niệm lạc đường trên núi và
        hàng tá những rắc rối của đám học trò tai quái vô kỷ luật,
        thầy đã rút kinh nghiệm sâu sắc không tổ chức dã ngoại cho
        lớp tôi lần nào nữa. Ô kê, fai. Thầy không tổ chức thì chúng
        tôi đã có Châu Đen (Lớp trưởng chuyên kêu gào) và Giang béo
        (Bí thư chuyên thu tiền) đứng ra chủ trì. Hàng loạt các cuộc
        dã ngoại cứ thế âm thầm được diễn ra, thầy không biết, bố mẹ
        đương nhiên không biết luôn…Chưa biết đi xe máy thì đạp xe
        đạp, đi gần rồi đạp vô tận Thiên Cầm. Biết đi xe máy rồi thì
        lượn khắp các huyện thị trong lớp. Lớp toàn con gái, cứ thế
        mà từng cặp đèo nhau đi, có những lần đi Hương Khê đường núi
        trời mưa, đất đá tuồn tuột rơi mà lượn vèo vèo cả gần trăm
        cây (km/h). Đỉnh điểm là có đợt đi đâu không nhớ, đứa nào
        đó đi con xe 82 chở Hạnh bù ngồi sau lao ra mà bay luôn qua
        dải phân cách (nhờ tố chất anh dũng mà mấy bạn sau này đều
        thành công an cả, hi hi). Tình yêu xê dịch gắn liền với chúng
        tôi sau này cả khi lên đại học. Đợt về Tết đại học năm thứ
        nhất, cả lớp chúng tôi lại tiếp tục cung đường Hương Sơn,
        Hương Khê, 11 giờ đêm vẫn chưa thấy về, không có điện thoại
        di động như bây giờ nên các phụ huynh rất lo lắng. Các bà mẹ
        bắt đầu đến nhà từng đứa đếm xem có bao nhiêu đồng phạm và
        phát hiện Tất tần tật chưa một đứa nào về nhà. Sau đó thì
        nghị quyết được các phụ huynh đồng loạt thông qua: “Đại học
        cũng như Tiểu học. Đi đâu giờ này. Về đây nát khu…”. … May
        sao chúng tôi đã trở về an toàn không có gì đáng tiếc, đến
                                             79
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86