Page 135 - NOI SAN 2021
P. 135

134  Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27                SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH  135
        iến Anh đau. Bởi tôi nhớ không lầm, dẫu Anh không có linh hồn
        hay giác hồn, nhưng Anh cũng có sinh hồn. Vì vậy, Anh cũng
  "Cửa Phòng"  biết đau, và hành động của tôi cũng đã làm Anh đau. Có lẽ Anh


        muốn nói với tôi rằng Anh đã quen với những nỗi đau như thế
        bởi những lần vô ý thức của tôi cũng như của những người đã
 Cũng Có Tương Giao  từng ở trong căn phòng này trước tôi. Tuy nhiên, dù Anh cảm


 Phêrô Êgiđiô  thấy thế nào đi chăng nữa thì về phần tôi, khi nội quan lại bản
        thân, tôi cũng cảm thấy chạnh lòng vì hành động của mình, và
 ột ngày nọ, đang lúc vội vã   muốn nói lời xin lỗi tới Anh.

 Mđi chơi thể thao, tôi mở cửa   Thật ra, tôi cũng rất xin lỗi Anh, vì đã bao lâu nay tôi vẫn
 phòng một cách hấp tấp rồi đóng “Rầm”   không màng bận tâm đến sự hiện hữu của Anh. Mỗi ngày, tôi đi
 nhanh  như  chớp.  Tiếng  kêu  quá  mạnh   ra đi vào căn phòng của mình bao nhiêu lần, thì tôi phải đóng
 khiến  tôi  giật  mình.  Nhưng  rồi,  tôi  cũng   mở Anh bấy nhiêu lần. Nhưng có lẽ, tôi chưa bao giờ có bất cứ

 gạt chuyện đó sang một bên và chạy vèo   chút bận tâm nào tới Anh. Tôi chỉ xem Anh như là một đồ vật vô
 xuống sân để cùng chơi với anh em và hò hét thoải mái như   tri vô giác, và tương quan với Anh chỉ ở mức độ thấp nhất của
 chưa từng có chuyện gì xảy ra.  sự tồn tại mà thôi. Tôi vẫn quan niệm rằng dù Anh có ra sao thì
 Tối về, ngồi trên giường, tôi dành thời gian hồi tâm và phản   cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hiện hữu của tôi. Nhưng thực ra,

 tỉnh bản thân về những sự kiện trong một ngày đã qua, tôi nhớ   tôi đã sai, vì cho dù Anh “là gì?” hay “thế nào?” thì sự hiện hữu
 về biến cố “đóng cánh cửa quá mạnh” của mình vào buổi chiều,   của Anh vẫn luôn có một ý hướng tính nào đó cho chính sự hiện
 rồi tôi bắt đầu hối lỗi và tâm sự cùng “Anh Cửa” đáng thương:  hữu của tôi trong cõi nhân sinh này. Anh hiện hữu ở đó là “hiện
 Anh Cửa à!   hữu cho tôi”, cái hiện hữu của anh đối với tôi thì vẫn luôn khác

 Tôi chẳng biết anh đến từ đâu và rồi sẽ đi về đâu; tôi cũng   với mọi tồn tại khác.
 chẳng biết Anh hiện hữu ở đó tự bao giờ, có lẽ là từ lúc ngôi nhà   Đáng lẽ ra, tôi phải biết nói lời “cảm ơn” tới Anh, và tỏ bày
 này được xây lên và đem vào sử dụng chăng? Nhưng, tôi biết   sự quan tâm của tôi đối với Anh, bởi lẽ Anh giữ một vai trò rất
 chắc một điều rằng tôi đã gặp Anh vào ngày đầu tiên tôi đến ở   quan trọng trong cuộc sống của tôi. Như Chúa Giêsu đã nói

 trong căn phòng này. Tuy nhiên, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên   trong Tin Mừng: “Khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa
 tôi thổ lộ tâm tình của mình cùng Anh.  lại, và cầu nguyện cùng Cha của Anh, Đấng hiện diện nơi kín
 Trước hết, tôi thật lòng xin lỗi Anh vì chuyện chiều nay, tôi   đáo”(Mt 6,6). Như vậy, chính Anh đã che chắn cho tôi mỗi lần
 đã quá mạnh tay với Anh, chắc có lẽ hành động của tôi đã kh-  tôi muốn xa lánh thế gian để gặp gỡ Thiên Chúa nơi căn phòng
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140