Page 138 - NOI SAN 2021
P. 138

138    Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27                                                                                          SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH  139


              Ấy thế mà, em đã không biết tôn trọng anh. Như xưa quân
        dữ đóng đinh Chúa Giêsu vào thập giá, thì nay biết bao lần em

        đã đóng những cái đinh nhọn, dùng những mũi khoan sắc bén
        đâm vào thân thể anh, làm cho những “thớ thịt” anh rã tan, vết
        thương anh rướm máu khiến anh đau đớn tột cùng. Hơn nữa,                               ANH…SÁCH…VÙNG NGOẠI BIÊN
        em còn khoác lên anh những tờ lịch, những mẫu footnote và

        thậm chí là gác lên đôi vai đẹp đẽ của anh đôi giày thể thao hôi                                                                            Người Lịch Sự
        thối mà cả tháng nay em chưa giặt một lần. Em thật lòng xin
        lỗi anh, bởi chưa bao giờ em nghĩ đến cảm giác của anh. Thay                                   rong tiết trời se lạnh của những ngày cuối tháng 11
        vì trao gửi anh những cuốn sách Kinh Thánh, Từ Điển, những                                Tnơi đất Sài Thành, tôi đang sắp xếp lại một vài vật

        công trình nghiên cứu vĩ đại, những mẩu chuyện yêu đương                            dụng  trên  chiếc  kệ  sách  thân  yêu,  bỗng  nhiên  tôi  nghe  một
        của các cô cậu học trò…vv, em lại bắt anh phải “vác thập giá” là                    tiếng than thở từ anh “A New American Bible” nằm trong góc
        những thứ đồ ăn, thức uống và vô số vật dụng khác, đó không                         với thân hình đầy bụi bặm. Tôi giật mình và thấy hơi ngượng,
        phải là công việc của anh. Anh à! Chắc hẳn, em không thể kể                         cầm anh trên tay, tôi “hồi tưởng lại bao ngày xa cũ” và cảm thấy

        ra hết những điều mà em đã xúc phạm đến anh, “em biết tội                           có lỗi với anh.
        mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh em đêm ngày”. Tất cả là lỗi
        tại em, lỗi tại em bội phần.                                                              Xin lỗi anh nhé, anh bạn của tôi. Tôi quên chúc mừng sinh
              Trong tình nghĩa anh em cùng một Cha trên trời, mong                          nhật lần thứ năm của anh. Giờ anh trông tàn tạ, cũ kỹ vì quá

        anh rộng lượng tha thứ cho em. Em hứa từ này về sau sẽ không                        nhiều đau khổ bởi bị phủ lên thân mình một lớp bụi thật dày.
        làm tổn thương đến anh và nỗ lực trân quý tất cả anh chị em                         Viết tới đây, tôi thấy mình đã thiếu trân trọng anh, tôi không còn
        trong ngôi nhà chung của chúng ta. Em ý thức rằng, vũ trụ có                        nâng niu anh bởi tôi đã quên mất giá trị mà anh đem lại cho tôi.
        sự tương quan mật thiết với nhau, mối tương quan này chính                          Nhớ khi xưa, tổ tiên của anh thật hãnh diện vì đã được chính tay

        là đặc tính của sự sống trên mặt đất và nó phát xuất từ nguồn                       Chúa Giêsu cầm lấy và đọc khi Người thi hành sứ vụ công khai
        mạch tình yêu Ba Ngôi Thiên Chúa.                                                   (x. Lc 4,16-30). Ngẫm lại, tôi thấy mình thật có lỗi, tôi đã để anh
                                                      Cám ơn anh vì tất cả!                 phải mỏi mòn chờ đợi tôi giống như câu chuyện về người cha
                                                                                            nhân hậu chờ đợi người con thứ trở về mà anh kể cho tôi nghe

                                                                                            năm nào.
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143