Page 142 - NOI SAN 2021
P. 142

142    Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27                                                                                          SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH  143
        thì sẽ là 56700 lít. Một con số quả là không nhỏ.


              Mặc dù vậy, tớ đã nhiều lần đối xử không tốt với cậu, nghĩ

        lại tớ thấy mình thật có lỗi. Nhiều lần tớ đã bất cẩn để cậu rơi
        xuống đất trong khi vừa giặt xong hoặc khi phơi tớ quên không                                              ANH DÉP
        dung kẹp để giữ khiến gió thổi cậu rớt xuống, có hôm thì phơi
        cậu ở ngoài nắng khiến cậu trở nên khô đét. Ngoài ra, tớ còn                                                               Giuse-Clara Nguyễn Duy Đằng

        dùng cậu để lau tay, lau lỗ mũi, lau bụng thậm chí là lau nách
        nữa. Mới hơn một năm thôi mà nhìn hình dáng cậu tiều tụy và                                   áng nay, tôi ngồi đọc lại Thông điệp Laudato Si và
        mòn hao đi nhiều, màu sắc thì nhợt nhạt đi hẳn.                                           Smột ý tưởng chợt đến với tôi: “Hoán cải môi sinh trong
                                                                                            tương quan với một vật quen thuộc”. Vì thế, tôi mới để ý và phát

              Cuối cùng, tớ thành thật xin lỗi, cậu đừng buồn tớ nha.                       hiện ra giá trị, ý nghĩa cũng như bài học tôi đã không nhận ra
                                                                                            nơi anh dép. Tôi và anh đôi bạn thân rất thân, gọi là thân nhưng

                                                                                            thật ra mà nói là “cặp đôi hoàn cảnh thì đúng hơn”, đối với tôi,
                                                                                            dép là vật bất ly thân. Tôi thường phân ra thành nhiều loại dép:
                                                                                            dép đi vào nhà nguyện và đi học, dép đi làm vườn thì mất quyền
                                                                                            đi trong phòng. Chúng chỉ là những đôi dép bình thường nhưng

                                                                                            được tôi gắn cho những chức năng riêng để hợp với từng hoàn
                                                                                            cảnh và môi trường cụ thể.
                                                                                                  Ngay chiều hôm đó, tôi đi ra vườn và quyết định cho anh
                                                                                            dép được nghỉ, tôi đi chân trần, từ khá lâu rồi tôi không đi chân

                                                                                            trần, khi ra khỏi phòng ít là đôi dép lê, đôi xăng đan hay một đôi
                                                                                            dép luôn là bạn đồng hành nâng bước tôi đi. Cảm giác đầu tiên
                                                                                            của bước chân trần hôm nay là sợ. Tôi sợ đạp phải gai hay vật
                                                                                            sắc nhọn nào đó… Lúc này tôi nhận ra và để tâm suy nghĩ, đã

                                                                                            từng có biết bao nhiêu đôi dép đi qua đời tôi nâng bước chân tôi
                                                                                            mà tôi không hề quan tâm hay để ý đến giá trị và bài học anh
                                                                                            để lại cho tôi.
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147