Page 144 - NOI SAN 2021
P. 144

144    Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27                                                                                          SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH  145
              Hồi thơ ấu những đôi dép không được tôi phân chia theo                        môi sinh đã một đời thực hành theo gương Đức Giêsu và tôi
        chức năng mà bạ đâu xỏ đó làm chúng trở nên cũ kỹ và nhuốm                          phải thay đổi não trạng trong tương quan với anh cũng như với
        đất đen sì. Hình ảnh anh dép ký ức ấy cho tôi nhận ra những                         môi trường sống.

        nhọc  nhằn  anh  đã  chịu.  Anh  đi  bộ  theo  tôi  đến  trường  trên                     Trước bài học quý báu của anh tôi thấy cần cám ơn anh
        những nẻo đường dài trơn trượt vào những ngày mưa, nóng ran                         và việc trước tiên tôi bắt đầu làm là việc tiêu thụ vật chất hợp
        và bụi mù vào những ngày nắng nóng. Anh theo tôi ra vườn,                           lý, biết bảo quản và gìn giữ cho bền lâu, không phí phạm bất cứ
        theo tôi thả diều, bắt dế trên cánh đồng quê… Và mới đây anh                        sản phẩm nào và tái sử dụng chúng. Từ đây tôi sẽ không lìa xa

        theo tôi đến cao nguyên đầy gió sương và nắng nóng. Sáng                            anh dép cách cẩu thả theo sở thích nhưng sẽ đưa anh vào quy
        nay trong thánh lễ anh cũng theo tôi vào Nhà Nguyện để gặp                          trình tái chế để một lần nữa sau khi hoàn thành sứ mạng đồng
        gỡ  Thiên  Chúa.  Ở  Tây  Nguyên  khi  tôi  vào  diện  kiến  Thánh                  hành cùng tôi anh lại được góp phần vào việc bảo vệ ngôi nhà
        Nhan thì anh nằm lại ngoài cửa, âm thầm ở phía sau. Anh sống                        chung mà chúng ta phải thực hiện trong thế kỷ 21 này.

        hết mình và phục vụ hết mình nhưng cũng thanh thản và khiêm
        nhường chấp nhận hao mòn và chấp nhận vị trí của mình. Rồi
        có một ngày anh sẽ âm thầm, chấp nhận đi vào quên lãng nơi
        thùng rác, bên vệ đường, ở góc sân… Nhưng chắc chắn một

        điều anh chẳng thấy buồn tủi vì cả đời anh sống tinh thần phục
        vụ, quên mình chịu hao mòn trong sự khiêm tốn, đơn sơ. Ngay
        từ kỷ nguyên Xuất Hành, nơi bụi gai bốc cháy Thiên Chúa đã
        phán với ông Môsê: “Chớ lại gần! Cởi dép ở chân ngươi ra, vì

        nơi ngươi đứng là đất thánh” (Xh 3,5). Tổ tiên anh đã có tên
        trong lịch sử cứu độ với vai trò âm thầm phục vụ cách khiêm
        tốn và chấp nhận như ‘mình là’. Trải dài đến thời Tân Ước, cha
        ông của anh cũng xuất hiện và theo gót Con Thiên Chúa, chính

        vì được phục vụ Thiên Chúa nên anh vốn chẳng là gì lại được
        trở nên “là” và ông Gioan Tiền Hô thốt lên rằng: “Đấng quyền
        thế hơn tôi đang đến, tôi không đáng cởi quai dép cho Người”.
              Nghĩ tới đây tôi tự nhủ với lòng mình phải học hỏi những

        giá trị của anh dép trong đời sống một sự khiêm nhường đích
        thực, một sự khiêm nhường mà Thánh Phanxico vị thánh của
   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149