Page 14 - NOI SAN 2021
P. 14
14 Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27 SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH 15
nói của cha Anthony de Mello: “Điều gì bạn hiểu được thì làm chủ được, nhiều với anh bạn này nhưng có một công trình mà tôi có thể chắc là
điều gì bạn không hiểu được thì bạn bị nó làm chủ. Đối với những gì không sai lầm khi cộng tác với anh ấy hầu đưa tôi đến mục đích tối hậu
mà bạn không nhận thức thì bạn luôn luôn là tên nô lệ. Khi bạn nhận mà thánh Antôn Viện phụ đã khẳng định như sau: “Công trình to lớn
thức được nó, bạn mới tự do khỏi nó”. Thật thế, anh bạn này đã lặng lẽ của con người trước mặt Chúa là biết mình có tội và biết mình phải bị
đi đến và làm chủ lấy tôi một cách tự nhiên, đến độ tôi tin và những gì cám dỗ cho đến hơi thở cuối cùng.”
anh nói điều là sự thật nhất là câu “vì Chúa mà...”, “hy sinh mà...”. Đúng Nàng, người bạn thứ hai của tôi là một cũng rất tuyệt vời mà
là vì Chúa nhưng tôi đã quên một điều quan trọng mà ĐHY Phanxicô không ít lần tôi đã phụ tình nàng. Cô ấy luôn bên tôi mỗi khi tôi không
Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã nói: “Chọn Chúa hay chọn công việc của còn ai bên cạnh. Cô ấy ân cần trợ giúp tôi nhưng chính tôi đôi lúc lại
Chúa”. Chính sự bám víu vào “Công Việc” đã là cho tôi lu mờ đi bởi tôi lãng quên cô ấy. Cô ấy không ồn ào và năng động như anh “Công Việc”
cứ tưởng mình đang gần Chúa nhưng sự thật thì tôi đang xa, xa Chúa mà chỉ âm thầm lặng lẽ đến bên tôi khi tôi đau bệnh. Cô ấy đến bên tôi
mà gần anh “Công Việc”. Trong tác phẩm Tâm Bất Biến Giữa Dòng Đời khi tôi không còn việc để làm. Cô ấy đến bên tôi khi tâm tư và tình cảm
Vạn Biến của tiến sĩ tâm lý Trần Thị Giồng có viết: “Bám víu không chỉ của tôi bị vùi lấp bởi buồn sầu hay thất vọng. Cô ấy đến bên tôi khi tôi
dừng lại ở sự bị buộc chặt, mà còn ở sự tìm kiếm, hoặc lẩn tránh những nhìn thấy mọi sự không còn hiển hiện cái màu hồng tươi thắm mà thay
đối tượng mà mình muốn hoặc không muốn. Khi ấy tâm hồn, trí óc, cảm vào đó là màu đen của sự lu mờ tâm trí. Cô ấy không nói nhiều nhưng lại
xúc của mình tập chung vào chúng, không còn đủ thanh thản để cảm có khả năng thấu hiểu và đi thẳng vào con tim tôi và làm cho con tim
nhận những thứ khác cho đúng mức, chứ chưa nói là trọn vẹn. Bám này phải chậm nhịp đập. Cô ấy đã theo tôi từ khi nào tôi cũng không
víu làm lu mờ âm thanh, ánh sáng thật của sự vật, sự việc”. Anh bạn biết nữa nhưng tôi có thể nhận ra cô ấy trong chính tôi bởi tên nàng là
này không chỉ đơn thuần là hành động nhưng ngay trong những lúc “Cô Đơn”. Tôi thường nói chuyện với nàng hơn là cô em gái của nàng là
bất động anh cũng đang hoạt động bởi bản chất của anh là động. Hoạt “Cô Độc”. Bởi tích cách của Cô Độc là không thích có người lạ cho nên
động là điều không thể thiếu trong cuộc sống tuy nhiên điều đáng lưu tôi cũng ít quan tâm nhiều đến Cô mà ngược lại thường trò chuyện với
ý là cách mà tôi đã hành động. Anh bạn của tôi có thể hướng tôi đi theo cô chị vì nàng sắc bén và thông minh hơn. Cha Anthony de Mello đã
chiều tốt nếu tôi ý thức những gì tôi làm, còn không tôi phải dang tay phân biệt hai cô như sau: “Cô độc là khi ta không có ai bên cạnh, còn cô
ra cho anh nắm lấy và dẫn đến nơi mà tôi không muốn. “Những khả đơn là khi ta thưởng ngoạn chính mình”. Thật thế, với tôi hai cô điều có
năng Thiên Chúa ban cho chúng ta để làm điều tốt, mà chúng ta lại một vị trí quan trọng trong cuộc sống mà thỉnh thoảng tôi lại tìm hai
lạm dụng để làm trái với điều Thiên Chúa truyền: đó là hư hỏng; còn cô để hỏi thăm cũng như được tư vấn chăm sóc sức khỏe sau những
ngược lại, theo lương tâm ngay thẳng mà sử dụng các khả năng kia cú ngã của sai lầm. Bởi sự đồng hóa của tôi với sự đau khổ nên tôi cảm
cho hợp với luật của Thiên Chúa: đó là nhân đức như Thiên Chúa đòi thấy đau khổ và khi nỗi đau bắt đầu tăng dần trong sự lạnh nhạt của
hỏi” (Thánh Basiliô cả). Tôi hư hỏng hay ngoan ngoãn đều do chính tôi con tim khép kín, tôi bị lạc đường và đến nhà của hai chị em ấy. Lão Tử
chọn lấy bởi tôi cũng còn nhiều ước vọng mà tương lai sẽ đồng hành cũng từng có cảm nghiệm như sau: “Tất cả những ưu tư và phiền não