Page 39 - NOI SAN 2021
P. 39
38 Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27 SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH 39
Vừa dứt lời, nó đã reo lên đến nơi rồi anh. Đây là nơi em chưa bao
giờ thấy chán mỗi khi đến đây, mỗi ngày không ra đây một lần thì em
thấy thiếu cái gì đó khó chịu lắm. Tôi ngỡ ngàng nhìn lên, ối! Mẹ, tiếng Ký ức
Mẹ thân thương kéo tôi về quá khứ. Tôi nhớ đến bao lần được Mẹ nâng Tủn
đỡ, mỗi lúc buồn phiền tôi chạy đến Mẹ, còn lúc vui Mẹ đợi chờ tôi, khi
cuộc sống cô đơn tôi có Mẹ khi đời tươi sáng Mẹ lẻ loi một mình. Mẹ là “Thỉnh thoảng người ta có thể tìm nhau qua từng đường
thế, buồn của tôi Mẹ mang vào mình, vui của tôi Mẹ đứng ra sau, Mẹ tình cờ bắt gặp những người lúc quen ngỏ cũ, qua từng con phố
vẫn đứng đó đợi chờ, Mẹ kiên nhẫn. Có những lúc muốn chạy đến bên nào cũng như trẻ con. Những đớn hoài niệm ngủ vùi trong đau đớn.
Mẹ nhưng lại bị bàn tay vô hình của triết, tâm lý, logic lôi lại, đến với đau, những cay đắng của cuộc đời Người ở lại giờ chỉ biết trông chờ
cũng không thể vùi lấp họ, không vào một giấc mơ mộng mỵ, để
Mẹ đâu cần những thứ đó, Mẹ chỉ cần cái đơn sơ, lòng con thảo Mẹ nhỉ! thể rửa trôi những hạt vàng long người ra đi tìm về cho thỏa nỗi
lanh của cảm xúc trong họ. Và nụ niềm mong chờ. Có đôi lúc đắng
Bất chợt tôi nhớ đến em, em đâu rồi? Tôi ngơ ngác nhìn xung cười của họ không bao giờ tắt.” lòng với trái tim hao gầy theo
Giữa cuộc đời này, sự hội năm tháng, kẻ ở lại cũng toan
quanh mà chẳng thấy đâu, chỉ thấy thoáng qua cái đuôi mềm mại của ngộ như là một niềm vui ngắn quay đi-bỏ mặc quá khứ. Nhưng
em chìm dần sau lùm cây. Em quay về với mẹ, với anh chị em của mình, ngủi, để khi nỗi buồn chia ly tìm vị hoài niệm xưa vẫn còn đong
nhường không gian, thời gian cho tôi với Mẹ của tôi. đến, thì kẻ ở lại hay người ra đi đầy như lúc trước, nên đành chôn
Thầy… Thầy ơi! Cho con xin cái vé xe. đều mang vào mình một tâm tình chặt đau thương trong ánh mắt
thầm lặng. Nhưng dù vậy, đôi bên mà nở nụ cười vui đến chạnh lòng.
… Chết, thì ra đang giữ xe mà, thật tình là sao nhỉ, tôi chìm vào ảo vẫn còn có thể tìm thấy nhau, âm Dù vậy, chỉ mong sao năm tháng
tưởng hay đang du dương cõi tiên, tôi… Thầy! Cho con cái vé xe nhanh thầm, quan tâm, theo dõi nhau sẽ phủ lên ký ức đã nhuộm màu
lên, con muộn giờ tĩnh tâm rồi nè. trên cõi đời này. Vậy nên, đấy quên lãng, để người ở lại có thể
…Ối! Thì ra mình đang giữ xe cho các bạn sinh viên tĩnh tâm đấy cũng là một thứ hạnh phúc giữa một ngày được bình yên hơn!
Số phận thật khéo trêu đùa,
khổ đau, để rồi đến một lúc nào đó,
mà. yêu thương cũng sẽ tìm về thay khi những thứ ngỡ tưởng như
thế cho những nỗi đau còn xót lại, vĩnh hằng lại chìm vào “vạn hư
và thứ hạnh phúc ngày cũ được đổ nát”. Và để rồi trong những nổi
cất vào một góc của ký ức. Khi bất hạnh của cuộc đời, ta đã lại
có dịp quay về nhìn lại, sẽ thấy tìm thấy một mùa yêu...!!!
chuyện năm xưa chợt bình yên Cuối tháng với những dòng
đến lạ thường. Nhưng có một cuộc suy tư trầm lắng để len lỏi vào đó
chia ly sẽ mãi mãi không bao giờ đón chào một tháng mới đầy yêu
tìm lại được, nếu được cũng chỉ thương…