Page 110 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 110
ngang qua Berkeley đến thành phố Oakland nơi có một khu da đen cộm
cán tội phạm mà nhiều cư dân ở đó mỗi ngày không bắn… một phát súng
thì ăn không ngon! Cũng giống như du đảng khu cảng Khánh Hội Sài Gòn
nức tiếng một thời. Có những đoạn đường tại Oakland ban đêm vắng tanh
người cũng vì tội phạm. Kết thúc một ngày tham quan SF để thấy San
Jose là nơi lý tưởng nhất nếu tôi chọn Cali làm nơi an dưỡng tuổi già.
Sống ở đây, tôi không thấy (và có lẽ trên toàn nước Mỹ) những tấm biển
“coi chừng xe ra vào thường xuyên” như tại Việt Nam, vì ý thức nhường
đường ưu tiên là rất cao. Môi trường cực tốt. Cũng không có chuyện lách
xe lên và mắng người dừng xe chờ phía trước là “lão khùng”. Cái vẫy tay
cảm ơn và nhường đường là chuyện bình thường. Nước Mỹ để lại dấu ấn
trong tôi không phải sự vĩ đại và hào nhoáng của nó mà là sự tôn trọng
người tàn tật (ai vi phạm nơi dành riêng cho họ sẽ bị phạt nặng), nơi trẻ
em là “vua”, phụ nữ được tôn trọng và người nghèo được bảo đảm có cái
ăn và chăm sóc y tế ở mức chấp nhận được. Dĩ nhiên, không có xã hội
nào là toàn vẹn, nhưng Mỹ là một trong những nơi đáng sống nhất thế giới
với rất nhiều cơ hội dành cho những người có óc sáng tạo, chịu khó và
muốn vươn lên. Người Mỹ cũng có ý thức cộng đồng và chăm lo cho thế
hệ tương lai hơn là chỉ chăm bẵm lo cho cá nhân và gia đình “ba thế hệ”. Ý
thức tự lập được hình thành từ khi còn bé…
(SAN JOSE 28.5)
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 110