Page 97 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 97

bằng nhà đất (và là nơi cất giữ “tiền ngu” mà những người tôn sùng thần
                   tượng trao cho những kẻ hát lảm nhảm và khoe của, xô hàng). Chính vì

                   vậy mà FBI đã phải vào cuộc để truy tìm bọn này, đặc biệt là quan chức
                   của những nước nghèo nhưng xài sang còn hơn tỉ phú. Rất nhiều quan

                   chức nước ngoài tìm cách đưa tiền ăn cắp vào Mỹ theo đúng qui luật, “tiền
                   nào rồi cũng quay về Mỹ”, kể cả kiều hối! Đi uống cà phê tại Coffee Loves

                   gặp 2 người da trắng, một nam một nữ ăn xin chuyên nghiệp ở ngã tư

                   đường. Họ chờ người trên xe đưa tiền ra mới đến lấy chứ không chìa tay.
                   Thỉnh  thoảng  lại  thấy  một  thằng  to  khoẻ  cầm  tấm  bảng  “I’m  hungry”  và

                   “Give me some dollars” ngồi ở thảm cỏ phân đường (đi xin có ngày được
                   cả trăm USD và có phân công địa bàn. Tối về tập trung ngủ trước city hall)

                   và thấy một chiếc xe buýt hoành tráng chỉ chở khoảng 10 khách và chạy
                   đúng giờ. Trạm chờ lèo tèo 2,3 người. Hai ngày rồi mà chẳng thấy chiếc

                   xe gắn máy nào. Red light violation (vi phạm đèn đỏ) trong nội thị bị phạt
                   tối thiểu 336 USD, biển cảnh báo ghi rõ như thế. Một ấn tượng nữa là ý

                   thức của người Mỹ về sức khoẻ, đến nỗi bị ám ảnh bởi diet (ăn kiêng) và
                   thực phẩm chức năng. Tiểu đường là căn bệnh gây tốn kém nhiều nhất

                   cho chính phủ Mỹ. Nhưng thực phẩm Mỹ thì cực kỳ an toàn. Thức ăn đắt

                   mà rẻ vì đĩa nào cũng nhiều gấp đôi, từ cơm tấm đến phở, khá ngon chứ
                   không dở và cũng phong phú như ẩm thực trong nước. Cùng 6 tuổi mà có

                   trẻ Việt sinh tại Mỹ nói tiếng Việt và hiểu tiếng Việt rất chuẩn, có đưa hầu
                   như mù tiếng Việt. Khác biệt là ở chỗ chúng sống trong gia đình sính tiếng

                   Việt hoặc tiếng Anh. Nói vậy để thấy có hiện tượng “người Việt ghét tiếng
                   Việt”  ở  Mỹ,  thậm  chí  có  người  ghét  môt  cách  cực  đoan  và  “khinh  tiếng

                   Việt”, một kiểu “đánh tráo khái niệm” và “ăn cắp cơ hội” của trẻ em không
                   thể chấp nhận được. Cậu em đưa đi tham quan một vòng chợ trời (flee

                   market) ở SJ bài trí trên diện tích rộng khoảng 2 hectares mở cửa vài ngày
                   trong tuần. Ai có gì dư dùng đăng ký giữ chỗ bày hàng và có nhiều món rất

                   rẻ, chỉ vài đô. Bán từ đĩa DVD, cục sạc, búp bê, xe đạp đến máy móc. Chợ

                   trời ở đây để xe hơi miễn phí còn đến chợ trời lớn nhất SJ bạn phải trả 5
                   USD. Nhưng muốn trúng mánh hàng hiếm, mua 1 lời 10, lời trăm (do chủ


                   TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                          Page 97
   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102