Page 140 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 140

GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN


               bông huệ, bông trang, trầu bà …ánh mắt cậu đầy quyến luyến, dường

               như cậu không muốn xa tôi, nhưng tuổi trẻ con, tôi  đâu hiểu nổi, chì

               biết bi bô hỏi cậu đủ điều và nhảy lên vui sướng khi cậu mua cho tôi 1

               cây kem, khi trở về nhà cậu rướm nước mắt nói với mẹ tôi : “Em thương
               nó lắm”. Từ đó, tôi không được hoc với cậu nữa, tôi vào học trường cha

               và chỉ thấy cậu đạp xe đi học qua nhà.



               *


                       Cuộc đời dầy những biến đổi thăng trầm, khi tôi học lớp năm (tức

               lớp 1 bây giờ) thì gia đình cụ Đồ dời lên Saigon. Chiều hôm trước ngày

               đi, cậu Khanh cõng tôi ra quán và mua cho tôi 1 cây kem, tôi ăn mà

               không hiểu nỗi buồn của cậu và chẳng biết đó là lần cuối cùng cậu ở bên

               tôi. Tôi không gặp lại cậu lần nào nữa, kể từ ngày xa xôi đó cho tới nay.


               *


                       Tôi lớn lên, học hành thi cử đậu đạt, trở thành tú 1, tú 2 cho đến

               năm thứ tư trường Cao Đẳng Thủy Lâm. Một hôm chú út tôi –là sỹ quan

               QLVNCH- hỏi tôi: “Cháu có nhớ cậu Khanh, ngày xưa dậy cháu

               không?”


                       Tôi giựt mình, và hình ảnh cậu Khanh ngày nào hiện ra trước mắt:

               “Dạ, cháu nhớ”



                       Chú tôi nói tiếp: “Cậu Khanh bây giờ là Thiếu Tá BDQ, chú mới

               gặp “lủy” và lủy hỏi về cháu đấy.


                       Tôi thảng thốt kêu lên:”Chúa ơi, hôm nào chú cho cháu gặp cậu

               được không”




                                                             137
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145