Page 147 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 147
GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN
rộn ràng như ngày xuân đón gió ban mai với những lời dịu dàng của
anh:
-Anh thương em nhiều lắm.
- Thương bà xã quá chừng.
-Thương bà xã nhiều lắm
- Anh nhớ em hết chịu nỗi rồi…
Tết sắp đến, những tưởng những gì em mong muốn, anh sẽ dịu dàng trao
em nhưng giờ đây đường tình chúng ta sẽ phải mỗi người mỗi ngã khi
hai bên không hiểu ý nhau. Người thì muốn yên tâm để mà dâng hiến và
tận hưởng. Người thì cho rằng người ta không tin tưởng mình nên mới
như thế…
Cứ nghĩ đến phải chia xa sao lòng bỗng dưng chùng xuống , đớn đau mà
dằn dặt, vì đâu nên nỗi? Cứ nghĩ mãi tại sao? Tại sao như thế? Mình có
đòi hỏi gì đâu, không tơ lụa ngọc ngà , tiền bạc, chỉ có một tấm lòng thôi
mà sao gian khổ thế? Một tình yêu sâu nặng thì có thể dễ dàng chia xa
vậy sao? Hãy tự an ũi chính mình: đừng đau thương như vậy Bé ơi, hãy
dũng cảm mà vượt qua vì số phận đã không mĩm cười thì thôi từ đây
mình hãy cứ sống như trước khi : âm thầm lặng lẽ, buồn vui thì một
mình mình biết, một mình mình hay. Biết bao người đàn bà trên thế gian
này, không có đàn ông họ vẫn sống đó thôi. Đàn ông mang niềm vui
đến cho ta thì ít mà buồn khổ thì nhiều, đó chính là tâm trạng giờ đây
của mình. Tại sao mình quá bận tâm đến những lời yêu thương đó, và
còn là những cử chỉ yêu thương: một vòng tay ôm siết thân thể, những
cái hôn lướt nhẹ…Mình sẽ phải quên hết những điều đó, những điều đó
rồi sẽ trở thành kỹ niệm khó phai trong một cuộc tình mà mình cữ ngỡ
là tình cuối làm sao quên. Hãy quên hết đi và phải sống vui dù ta không
có nhau trong đời.
144