Page 170 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 170
GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN
Nghe được tiếng cười ngặt nghẽo của cô nàng khi hát chưa đạt (dùng từ
hát SAI là quá đáng) là Q cứ tưởng nàng ta cười với mình (Người anh
thứ Ba của cô nàng tập hát cho nàng)
Q không chơi đánh đũa được nên cứ ngồi cạnh đấy xem các ngón tay
nàng đếm số đủa và nhặt lên, nhìn cổ tay thon tròn trắng muốt xoay vặn
bó đủa.
Anh bạn nhạc sĩ ơi, anh dùng từ SAI cho cô nàng nhiều quá. Cô nàng
chẳng có gì sai đâu. Còn anh bạn mình thì:
Cung lỡ tơ chùng mấy ai đàn đừng SAI
Trước đây Q chĩ nghêu ngao hát … mấy ai đàn đừng SAY. Say mê đắm
đuối với người đẹp cần kề. Anh Bạn mình quá dỡ đàn sai là tại mình.
Người đẹp không bao giờ sai. (Cho dù có bị tát tai như Q đã từng bị,
cũng không có sai luôn)
Và, cho tới bây giờ nếu có đàn và ca hát lại bài đó hì Q phải hát và chỉ
hát … “Mấy ai đàn đừng say”
Mấy ai đàn đừng say nghe chưa
SAY MÊ, SAY ĐẮM,
Ngày xưa mỗi lần em buông tiếng hát
Lúc ấy em khoảng 9-10 tuổi, gia đình em dọn từ xứ Quảng về Cà Mau,
vì Ba em chuyển công tác vào tận đất mũi. Nhà mới của em ở đối diện
nhà nó, nó hình như lớn hơn em một tuổi, nhưng trông ngố lắm, con gái
bao giờ cũng trổ mã sớm hơn con trai mà.
Xóm em vui lắm, mỗi tối, chúng em bọn con trai con gái cùng lứa tuổi
hay tập trung lại, chơi các trò giải đáp câu đố. Bên nào thua phải chịu
vuốt mũi, hít đất, chạy một vòng hay ca hát, làm trò kể chuyện. Nó lúc
nào cũng là đầu trò bên Nam (chuyên gia ra những câu đố hiểm hóc).
Còn em dĩ nhiên là “top” bên Nữ. Em có chất giọng thiên phú, giọng ca
nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng cao vút, xoáy vào lòng người (em biết điều
167