Page 171 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 171

GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN


               này vì bọn con trai đều ngẫn tò te mỗi khi em cất tiếng hát), do đó em
               thường hay đứng mũi chịu sào cho nhóm con gái của chúng em mỗi khi

               bị thua. Ngoài trò chơi câu đố, chúng em cũng hay chơi trò bắt dính
               chùm. Khi ấy, nó cứ nhè em mà rượt đuổi, để được cùng dính chùm. Em
               cũng khôn lắm, biết ý nó, nên vừa chạy vừa chờ, khi bắt được em, nó chỉ
               dám nắm chéo áo của em, rồi cười hềnh hệch, mặt ngây ngất, 2 tai phe

               phẩy ra chiều thích chí lắm.Tuổi thơ trong sáng của chúng em cứ thế mà
               êm đềm trôi.


               Rồi thời gian qua, em càng lớn càng cao, tóc dài ra, da trắng thêm (đến
               cái nốt ruồi ờ cạnh càm trái cũng đẹp và duyên dáng hơn).  Dĩ nhiên là

               giọng ca của em cũng càng ngày càng trau chuốt, chất lượng, quyến rũ
               hơn, và em cũng được nhiều người đón đưa hơn. Em tham gia văn nghệ
               trong trường và nhận được nhiều lời mời ca hát trong các tiệc tùng. Cuộc
               họp nhóm trong xóm mỗi tối thưa dần rồi hết hẳn lúc nào em cũng

               không nhớ, vì thế em cũng ít có dịp gặp nó. Thỉnh thoảng em thấy nó
               ngồi trước hàng hiên nhà, ôm guitar, nghêu ngao rống bài “Giọng ca dĩ
               vãng (Bào Thu)” (Ngày xưa mỗi lần em buông tiếng hát. Thì anh tay

               phím nắn nót cung đàn….) mỗi khi em đi ngang qua. Thật tình em cũng
               thấy cảm động, nhưng giá mà nó hát hay hơn thì chắc là em với nó đã
               thành cặp song ca “Ngọc Cẩm và Nguyễn Hữu Thiết” nổi danh một thời.


               Rồi biến cố xảy ra, Ba em mất trong một chuyến công tác. Gia đình em
               một lần nữa dọn lên Sài gòn, em được vào học trường Quốc gia Nghĩa

               Tử. Từ đó em bặt tin tức của nó, cho đến một hôm, nó, bây giờ là một
               anh thanh niên nhổ giò cao lớn, tìm đến tận nhà thăm em (cô em gái con
               cô cậu của nó học cùng trường và cùng sinh hoạt văn nghệ chung với

               em, nên có lẽ cô nàng cho nó biết địa chỉ nhà em). Chúng em nhìn nhau
               hơi ngỡ ngàng, nói vài câu thăm hỏi xã giao, rồi “nó” phải ra về vì em
               bận đi hát. Sau vài lần như vậy, rồi không thấy “nó” đến nữa.


               Giá mà “nó” cứ kiên trì “xách cái đàn đi xuống, đi lên”, biết đâu em
               không nghĩ lại những lần dính chùm đầy kỷ niệm của ngày thơ ấu.







                                                             168
   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176