Page 209 - Noi Dau Dai
P. 209
Chinh Nguyên
EM VIỆT NAM
Em nẽo đẽo bên ta kêu đòi nợ!
Mong trốn hoài sao vẫn chẳng buông tha!
Đã cắn ta bằng miếng sầu buốt gía!
Đâm thấu tim bằng mũi nhọn xót xa!
Ta khắc khoải mang đời buồn lữ thứ,
Vọng tình em cho tóc chợt phai mầu!
Như chim lạ loài hải âu phi xứ,
Bay về đâu dưới cánh chỉ biển sâu!
Em đừng hỏi nợ vay sao không trả?
Mang chén đời say tỉnh chuốc u-hoài?
Cả đời ta như cuồng giông bão tố!
Yêu em rồi mộng vỡ mặc xuân phai!
Chớ gọi ta, đừng mang hoài vọng nữa,
Đời bể dâu, đầy dã thú loài người!
Hồn đã chết trên đỉnh sầu vong quốc!
Đớn đau này ôm mãi nuốt lệ rơi…
Ta đã biết đời sầu mang trọn kiếp!
Em Việt Nam…! Tiếng gọi động biển khơi,
Xác trôi đâu..? Lai sinh xin gặp lại…!
Ân tình này ta gói ghém một đời…
San Jose July 21, 2003
208