Page 17 - Chuyến đi biền biệt
P. 17
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
Thầy sống cuộc đời bình thường qua nhiều thể
chế thăng trầm của đất nước. Nhưng với tôi, thầy là
người phi thường vì ít ai sống trong vương vị mà cắt ái
ly gia, dĩ nhiên Thầy không phải bất thường để mang cả
giáo hội khoe khoang chổ nọ, chốn kia mà hẳn nhiên
chẳng bao giờ tầm thường để khúm núm cúi đầu viếng
thăm lăng “bác”. Tôi hiểu Thầy sống “bình thường tâm
thị đạo” chính là cái “đương như” của kẻ "bất muội nhân
quả" chứ không phải "bất lạc nhân quả", cũng bình
thường trong cảnh khổ đau, cũng bình thường nhìn đời
vô thường và ý thức tấm thân vô ngã; một nhân cách an
nhiên từ hòa, khiêm cung bình dị khiến bao nhiêu pháp
lữ và đệ tử cảm kích.
*
* *
Chuông điện thoại reo vang trong đêm khuya khi
bào huynh tôi từ Canada báo tin ân sư đã xả bỏ huyễn
thân để trở về Pháp thân thường trụ vào sáng ngày 14
tháng 9 năm Bính Dần nhằm 17-10-1986 tại chùa Thiền
Lâm, trụ thế 80 năm với gần 60 hạ lạp. Tôi bất động hồi
lâu như chưa tin những gì bào huynh vừa nói, nỗi bi thiết
tự sâu kín dâng lên và hình bóng Thầy uy nghiêm đang
thị hiện huyễn tướng sinh diệt đặng rời bỏ trần gian làm
cho người đệ tử phương xa thổn thức vô ngần.
Thầy ơi! Con biết làm gì đây với ngàn trùng xa
cách, những tưởng một ngày bình an trên quê hương con
lại quỳ gối, hầu quạt cho thầy thọ trai trên chiếc đôn
nhoẵng bóng ngày nào. Hành trạng tu tập và công đức
hoằng hóa cao sâu của Thầy đã cho con một ít tri kiến
nhưng không đủ ngôn ngữ trần gian để trải bày cảm xúc.
Đêm đã khuya lắm rồi, tôi đốt trầm hương dâng lên bàn
thờ Phật, lặng lẽ cắt một mảnh vải vàng gắn lên vạt áo
17