Page 22 - Chuyến đi biền biệt
P. 22
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
như một hòn ngọc mỹ miều, tươi tắn có “bến Chương
dương, có cầu Công lý, có đường Tự do” đành đoạn giết
chết ý tưởng tuyệt vời cùng sự pha trộn hỗn mang giữa
màu sắc, hình ảnh và âm thanh đầy hắc ám.
Với sự dẫn dắt theo hợp đồng, chúng tôi tìm đến
Phú Lâm trong căn nhà trọ để kịp sớm mai ra xa cảng
miền tây hướng về vùng Trà vinh, Vĩnh long, Thốt nốt.
Chưa một lần ra khỏi tỉnh thành, Nguyệt đi xa lần này là
một trở ngại tự thân khủng khiếp, đường sá đầy ổ gà, ống
khói xe nhả mùi dầu khét nghẹt khiến nàng bị nôn mữa,
ọi ra thấu mật xanh. Có linh cảm gì đó mà nàng ngần
ngại xuống phà Bắc Mỹ Thuận, cảnh chen lấn, chợ đen,
đứng xe than, ngồi xe kéo, ăn xin, cùi hủi, trà đá, trái cây,
chưởi rủa, giành mối là một khung trời đầy thương tâm
đạp nhau mà sống. Tội nghiệp cho Nguyệt, dù tá túc dưới
vòm trời xã hội chủ nghĩa đã ba bốn năm nhưng tâm hồn
trinh nguyên chưa từng bị ác nghiệp bủa vây, hà huống
là cọ xác với bất lương, vô đạo. Rốt cùng, chúng tôi cũng
đến được điểm hẹn bến xe lôi Trà vinh, vùng châu thổ có
những đầu rồng ăn thông ra biển qua các cửa Cổ chiên,
Cung hầu, Hàm luông, Ba lại.
Chúng tôi nhập bọn với hai gã thanh niên cao ráo,
mặc áo quần bà ba đen, cũ để lộ mái tóc tân thời và cổ
chân trắng phau dễ tố cáo cái gian dối của kẻ thị thành.
Nguyệt kéo tay tôi đi chầm chậm đề phòng những bất
trắc xảy ra, kinh nghiệm nhạy cảm và tỉ mỉ của con gái
làm tôi thầm phục rồi tự trách mình hơi hấp tấp.
Chiếc đèn dầu Hoa Kỳ lóe sáng tí tẹo chỉ đủ nhận
diện người đối mặt thật gần; dù vất vả và đuối sức,
22