Page 43 - Chuyến đi biền biệt
P. 43
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
Mùa Xuân Bát Nhã
Trên giảng đường đại học East Bay vùng đông
vịnh miền Bắc California trở nên rộng thênh thang vì chỉ
có mình tôi đang ôm điện thoại nói chuyện với thầy
Pháp Hội, Bốn giờ chiều ở đây với khoảng cách mười
lăm tiếng đồng hồ tại quê nhà, nơi đang mưa tầm tã kéo
theo cơn bão mịt mù xuyên suốt bờ biển Trung Việt đổ
vào cao nguyên Lâm Viên. Đà lạt, thành phố thơ mộng,
thanh bình nuôi tôi ăn học từ đệ thất đến gần tú tài là một
khung trời đầy ấp kỷ niệm yêu thương với các địa danh
Trại Mát, Trại Hầm, Mã Thánh, Sân Cù…còn dấu chân
xưa. Nhưng hôm nay và giờ này, trong hơi thở dồn dập
từ đầu giây bên kia, tôi đang nghe từng nhịp đập trái tim
của bao tăng, ni sinh trẻ tuổi nguyện hiến cuộc đời cho
lý tưởng hòa bình đang thổn thức vì bạo lực, vô minh và
ma chướng cuồng nộ ập tới.
Sinh viên đã ra về để lại những khoảng trống buồn
thiu, tôi nhìn hàng hiên với những cội bạch dương cao
vút đang ngã màu sang thu, đàn sếu bay chầm chậm về
phương nam tìm hơi ấm xây tổ kể cả lũ dơi trên nóc giảng
đường cũng đập cánhvươn mình qua lỗ gió, chìm trong
mất hút. Dù là những chim trời cá nước, tôi
biết đàn sếu kia sẽ đậu ở những nơi êm thắm, bình an;
những cánh dơi bắt muỗi làm mồi để rồi cũng có nơi
quay về nương náu. Thế mà, người bên kia là thầy Pháp
Hội, tuổi đời chỉ mới đôi mươi cùng với anh, chị, em
tăng thân đang cư trú bình an nơi Bát Nhã lại thọ nạn
“viễn ly” nơi yêu thương mà mình từng hít thở, thiền
hành suốt bao năm tháng qua. Nhân quả là định luật rõ
ràng mà người nào có sự hiểu biết bình thường cũng dễ
43