Page 70 - Chuyến đi biền biệt
P. 70
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
hệ thần kinh làm chàng rùng mình. Ngước nhìn tờ lịch
Tam Tông Miếu treo lơ lững trên vách tủ lạnh, ừ nhỉ,
Hăm lăm tháng Chạp ta rồi đấy.
Hôm Kiệt từ Pháp sang, hai người không rời bộ salon
mà gói trà Bạch hạc cũng gần cạn queo. Những kỷ niệm
ấu thơ, cái dĩ vảng vừa kỳ diệu, vừa ngây ngô vẫn đọng
lại trong ký ức chỉ để chờ dịp ngoi lên:
-À! Ông nhớ không? Kiệt vỗ vào vai bạn như sực
nhớ điều gì, -Cái cô Nguyệt bông ấy!
-Nguyệt bông nào à? Hoàng ngạc nhiên, phải Nguyệt
con ông giáo Nghiêm không?
-Ừ, ừ, đúng rồi, cô ấy..
Hoàng cướp lời nóng nảy:
-Ủa, cô ấy thế nào, mà sao lại là Nguyệt bông?
Hoàng tỏ vẻ ngần ngại pha lẫn ngạc nhiên.
-À, bình tĩnh, bình tĩnh chớ lỵ! Bông là biệt hiệu sau
này vì Nguyệt bị nghỉ học, đi bán hoa, cứ theo mùa từng
loại hoa mà bán. Tết thì hoa đào, hoa mai, hạ thu thì hoa
sen, hoa cúc nên gọi là Nguyệt bông. Bây giờ không biết
cô ta ở đâu, chỉ nghe ông Liễng từ Việt nam sang nói
rằng, tội nghiệp cô ấy vượt ngục rồi trốn ra nước ngoài
nhưng tám năm qua vẫn biệt vô âm tín. Ông giáo Nghiêm
có nhờ ông Liễng hỏi thăm bạn bè xa gần mà rốt cuộc
nào có ai gặp đâu!
-Ủa, Hoàng trố mắt kinh hãi, mà sao lại vượt ngục,
Nguyệt ở tù à?
70