Page 49 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 49
đàm thoại trong lớp. Phải nói là dù đang học năm cuối, nghĩa
là sắp thi Tú Tài kép nhưng các anh chị trong lớp IC3 đã nói
tiéng Anh khá thông thạo, hơn hẳn trình độ Cử Nhân Anh
văn sau năm 1975 rất nhiều (Tôi không quá chủ quan về nhận
xét này vì chính tôi cũng đã dạy các lớp trình độ Cử Nhân
Anh văn này tại trường Metropolitan Business College, một
chi nhánh liên kết với trường Đại Học Sydney của Úc, do bà
Lonar Pavia từ Úc qua điều hành trong niên khóa 1991-1992,
1993, 1994 tại Sàigòn).
Sau khi dạy xong niên học của chúng tôi, thầy Dương
Thiệu Tống được học bổng qua Hoa Kỳ lấy bằng Tiến Sĩ Giáo
Dục (Ph.D. in Education). Ba năm sau, về nước, thầy dạy học
tại Đại Học Sư Phạm Sàigòn và Huế. Trước khi qua Hoa Kỳ
định cư theo chương trình HO, tôi có ghé lại thăm thầy cô ở
một con hẻm trên đường Trương Minh Giảng. Thầy lúc đó
tóc đã bạc và sức khỏe có vẻ yếu, riêng đôi mắt thầy vẫn còn
chan chứa nhiệt tình như ngày nào. Người con đầu của thầy là
Dương Thiệu Thành (?), mà tôi có lần chỉ dạy Anh văn cho hồi
ở Huế, nay nghe đâu đã đỗ Tiến Sĩ và hiện đang sống ở Hoa
Kỳ nhưng tôi chưa có dịp gặp.
Thầy Ngô Đốc Khánh, gốc miền Bắc, cao và ốm. Dạo
đó chắc thầy cũng đã trên 55 tuổi, phụ trách môn Pháp văn
cho lớp IC3 chúng tôi. Thầy rất nghiêm khắc với anh chị nào
không chịu học bài. Thầy giảng bài rất kỹ và thầy quan tâm
đến từng người. Thầy Khánh đúng là một vị thầy gương mẫu
mà chúng tôi hết lòng quý trọng. Nhà thầy ở bên bờ sông An
Cựu, gần nhà thờ Phú Cam. Thầy có hai người con gái rất
dễ thuong là Ngô Vũ Bích Diễm và Ngô Vũ Diệu Ánh. Bích
Diễm học lứa đệ nhất ban Văn Chương với tôi nhưng chọn
Pháp văn làm sinh ngữ chính. Vào những dịp cuối tuần, thỉnh
thoảng đi xem ciné ở rạp Tân Tân, tôi hay gặp thầy Khánh đi
cùng cô Diệu Ánh. Chúng tôi núp ở ngoài. Đợi thầy vô rạp rồi
mới theo sau, sợ thầy bắt gặp, hôm sau vào lớp thế nào cũng
bị truy bài…
Riêng các vị thầy dạy các môn phụ như thầy Nguyễn
Ngọc Minh, thầy Phạm Ngọc Hương, thầy Nguyễn Gia Ứng,
hay thầy Nguyễn Như Hạo… thì chúng tôi ít có nhiều kỷ niệm
vì mỗi tuần chỉ có một giờ học ít ỏi mà thôi. Tôi nhớ đến thầy
48 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai