Page 99 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 99
luận án càng chóng hoàn thành bấy nhiêu. Không có sự nâng
đỡ, thương mến và động viên thường xuyên đó của vị thầy
bảo trợ đáng kính, con đường học vấn của tôi chưa chắc đã
gặp may mắn như ngày hôm nay.
Thưa thầy,
Sau hơn bảy năm tù tội trở về, khi mãn hạn quản chế, từ
vùng kinh tế mới Phú Cường, Đồng Nai con đã tìm cách lên
Sài Gòn thăm lại thầy, vị thầy mà con không bao giờ quên
được trên bước đường học hỏi, nghiên cứu của mình.
Thời gian trôi qua, thầy đã già hơn trước, chân thầy bước
đã hơi run, vóc dáng thầy không còn mang đường nét thông
thái ngày xưa nữa.... Sự khó khăn trong cuộc sống khi đổi đời
đã làm lưng thầy còng xuống với thời gian.
Ngày con ra đi, rời bỏ Tổ Quốc vào đầu mùa Đông 1994,
con đã cố gắng đến thăm thầy lần chót. Bấy giờ thầy đã 74 tuổi
rồi, mắt thầy đã không nhìn được rõ, chân thầy bước run hơn
và tóc thầy thì trắng xóa. Con đã nắm tay thầy năn nỉ thầy cho
con được đưa thầy đi đến một quán cà phê nhạc ấm cúng để
thầy trò ngồi nhắc lại chuyện ngày xưa và để thấy tâm hồn
thầy được trẻ lại, nhưng thầy đã mỉm cười từ chối: “Thầy đã
già rồi anh Cai ạ. Thầy cảm ơn anh Cai đã đến thăm để từ
giã. Qua bên đó, gặp lại anh chị sinh viên cũ cho thầy gửi lời
thăm...”.
Bây giờ đã bảy năm, con lưu lạc trên xứ người và thầy nay
đã 81 tuổi rồi. Cứ mỗi độ Xuân về chúng con lại nhớ đến hình
ảnh của thầy và nhất là những dòng chữ mà thầy đã cố gắng
ghi trên giấy dù bàn tay không còn cầm vững cây viết:
“Anh Kỹ, anh Diên Nghị, anh Cai thân mến,
Tôi đã nhận được thư thăm hỏi của quý anh. Tôi vô cùng xúc
động, nhất là khi tuổi già bóng xế, vẫn còn được những người học
trò cũ viết thư thăm hỏi. Đó là niềm an ủi lớn lao của tôi vào lúc
này...”
Thưa thầy,
Trong lòng con, mỗi khi hồi tưởng lại đoạn đường đã đi
qua của tuổi học trò, của đời sinh viên, con nhớ lại rất rõ dáng
nét của các vị thầy đã dìu dắt mình, đã nâng đỡ mình lên và
đẩy mình đi từng bước vững chắc trên con đường vạn dặm.
98 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai