Page 192 - No Em Mot Doi
P. 192
- Thôi em ngủ đi nghe. Suối tóc này khi em nằm trên
giường nó bung ra và trải trên giường thì đẹp lắm. Một ngày
nào đó gặp lại em. Anh sẽ bắt em làm như vậy cho anh nhìn.
Sắc đẹp với mái tóc và cặp mắt của em anh chịu không nổi
nà.
- Vâng. Anh đi ăn sáng đi. Nhớ gởi “Đôi Mắt” đúng ngày
cho em đó.
- Em ngủ đi nghe. Anh sẽ ngưng chat đó... Hôn em và
chúc em luôn an bình.
- Vâng. Em cám ơn lời chúc của anh. Em nhớ anh lắm đó.
Sau hai tháng về lại Mỹ, Nguyên tự nhiên thấy thiếu
một cái gì. Chàng ngồi nghĩ tới đôi bàn tay mười ngón búp
măng bóc ghẹ cho chàng trong buổi chiều tại Quán Tre trên
đảo Long Sơn. Nụ cười thật hiền mỗi lần bỏ ghẹ đã bóc vỏ
vào đĩa của chàng, Nàng còn hỏi anh ăn ngon không.
Nguyên bất chợt nhớ tới bốn câu thơ tặng Oanh chàng
không ngờ đó là bắt đầu một cuộc tình trong buổi ăn sáng
chia tay để chàng về Sài Gòn.
Mắt em nói làm lời thơ run rẩy
Môi em cười hồn say ngã ngả nghiêng
Đời có thế, một chút tình gặp gỡ
Kiếp bèo trôi ta giữ để làm duyên
Rồi một ngày, một ngày Oanh vô tình đi vào hồn chàng khi
chàng ngồi chờ nàng tại ngã ba Long Sơn bên v ỉa hè quán
cà phê đưới bóng mát của cây si như Oanh đã hẹn.
191