Page 193 - No Em Mot Doi
P. 193
“Anh nhớ nhé, anh phải bảo tài xế, cho anh xuống
ngã ba Long Sơn rồi chờ em tại quán cà phê, chỉ có một
quán cà phê thôi nên dễ gặp lắm”.
Nguyên tới ngã ba Long Sơn gần 10 giờ, chàng tìm tới quán
cà phê không tên gần đó. Ngồi dưới bóng mát gốc cây đa có
rễ thả từ cành xuống như mành, nhìn từng giọt cà phê nhỏ
vào ly sóng sánh chờ Oanh, Nguyên đã thấy lòng mình hồi
hộp như chàng trai 18, chàng luôn đưa tay coi đồng hồ, và
mỗi chiếc xe đò đi ngang qua là chàng lại hy vọng Oanh sẽ
bước xuống trong đám bụi mờ bay theo sau xe.
Rồi Oanh đã bước xuống xe đò, đi bộ chậm rãi tới
quán cà phê, với khẩu trang, nhưng chàng đã nhận ra nàng
với dôi mắt ướt buồn phiền đang nhìn chàng và đi tới.
- Oanh, Em.
- Anh Nguyên.
Bất ngờ hai đứa chạy lại ôm lấy nhau quấn quít.
Ngày hạnh phúc đó thật ngắn và đã qua đi vội vàng. Ngày
đó hai đứa cùng thuê xe đi ra bến đò bước lên ca-nô ra nhà
giàn Mỹ Đức, ở đó những chiếc nhà nổi nối kết nhau tạo
thành một khu thương mại buôn bán đồ ăn đặc sản của Long
Sơn do nhà hàng nấu.
Hai đứa đã vui vẻ như quên hết mọi chuyện chung
quanh và Oanh tung tăng như sống lại tuổi ngây thơ thiếu
nữ, nàng luôn cuời đùa, mặc cả từng món đặc sản trên nhà
sàn, mua và hai đứa cùng nhường nhau ăn. Hai đứa đã nuốt
từng miếng hạnh phúc, và nuông chiều nhau từng cử chỉ dấu
yêu. Mà thực ra hai đứa không biết đã yêu nhau tự bao giờ.
Sau buổi đi Long Sơn. Oanh đã mạnh dạn thêm và đã đến
192