Page 32 - No Em Mot Doi
P. 32

-  Em thấy không, tuổi già xứ lạ. Tuy rằng tuổi đã thật
              sự về chiều, chẳng còn gì để nhớ để mong và để sợ hãi Cộng
              Sản như thày mẹ và bác Hoàng, nhưng trong nỗi sâu thẳm
              của linh hồn, họ vẫn có sự kinh hoàng về hành động tàn ác
              của  Cộng  Sản  đã  làm.  Lòng  họ  vẫn  chia  ra  hai  mối  quê
              hương và xứ ngoại chỉ vì tình nghĩa.  Đời sống phồn hoa
              thanh bình như Mỹ nhưng họ vẫn không màng, thâm tâm họ
              nhất định hạnh phúc phải là nơi xa xôi chôn nhau, cắt rốn
              nghèo đói quê nhà khổ nhục dưới chế độ Cộng Sản, mà ở đó
              có  vạn  nỗi  nhớ  thỉnh  thoảng  hiện  ra  trong  trí  như  những
              sóng đợt sương mờ đã mất dần, và đang tàn lụn ở cuối đời.
                  Mỹ Thanh thở dài.
                  -  Quê hương mình mà anh. Ai mà không có nỗi nhờ,
              nỗi mong.
                  Cũng chính vì những nỗi nhớ nỗi mong này, mà nó đã
              trở thành cái cầu cho thế hệ con cháu trở về xây dựng lại quê
              hương, sau những đổ
                  nát và đau khổ vì vấn nạn Cộng Sản , anh hãy chờ xem
              bọn trẻ của dân Việt mình.
                      Tôi gật đầu .
                  -   Em nói đúng, mùa xuân đang trở lại

                          San Jose, Ngày 28 tháng 7 năm 2006
                          Chinh Nguyên











                                                31
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37