Page 35 - No Em Mot Doi
P. 35
Tôi chưa nhìn thấy bác nhưng qua giọng nói, tôi biết bác
đã như con ngựa già đứng bên máng cỏ trong sự chán nản
bức chế của chế độ Cộng Sản, mà bác đã sống một đời như
tù lỏng.
Bác đang chờ thời gian ra đi vĩnh viễn bỏ lại chuỗi ngày
tuổi trẻ đầy nhiệt huyết năm xưa. Cái tuổi mà cha tôi và bác
thời 25, 30 tuổi với nhiều mộng ước đầy ắp trong lòng như
mọi người dân Việt yêu nước mong cho quê hương được an
bình thịng vượng, và trở thành con rồng kinh tế muốn vượt
mây bay vào trời Đông, nhưng thế thời đổi thay và lòng
người oan nghiệt, cha tôi đã ra đi nơi xứ lạ để lại lời trối trăn
cuối cùng vẫn là quê hương nghìn trùng muốn quay đầu lại
một lần để nhớ để thương.
Bác Hải còn đó với những năm dài sống dưới chế độ
khủng bố, hà khắc nhà tù cả nước nhưng vẫn giữ lòng như
tre trúc, một mai đời bác cũng héo tàn với ước mong tiếc
nuối đã vượt khỏi tầm tay.
Tôi chắc rồi cũng vậy. Lại bước theo chân cha, và bác
Hải, nửa đời son trẻ mang ước vọng tay súng chinh nhân,
góp sức an bình đất nước, nhưng nửa đời còn lại mang thân
tầm gởi sống nhờ xứ ngoại như cây tầm gởi với nghiệp
chướng oan khiên.
Ngày đó tôi bỏ lại quê nghèo theo mẹ như con đò ba lá
trôi sông, chẳng biết bến sông nào là bến đợi để đưa tôi tới
chốn bình yên, tôi chỉ biết hận thù kẻ nói không cùng ngôn
ngữ đốt phá làng tôi. Tôi lạc vào Hà Nội theo tay mẹ dắt
bằng chén cơm và muối trắng cùng mẹ nghe ngóng theo hút
bóng tin cha đi khắp nẻo tìm nơi an bình. Hà nội mang cho
tôi niềm nhớ của Phố Huế, con đường Bạch Mai và con tàu
điện keng keng vui nhộn đổ khách ở mỗi trạm. Nhưng đời
tôi là thế. Đã là con đò nên không yên phận ở một bến nào,
34