Page 101 - DS2020-Final4
P. 101
dơ òm, lại đau nữa, nhưng vị bùi bùi, béo ngậy của nhân
làm bọn nhóc chúng tôi quên hết mọi phiền toái ấy.
Có lần, lo đập mà không để ý nhựa Bàng văng lên
áo, mấy anh em tôi về nhà bị Má đánh cho mấy roi đau
điếng vì cái tội làm dơ đồ. Ba tôi thấy tội, dặn lần sau
chỉ nên nhặt quả khô, đem về nhà đập bằng cây búa nhỏ
của Ba, vừa dễ đập, vừa không ảnh hưởng đến áo quần
mà nhân Bàng còn không bị bể. Tôi là con gái nên thích
ăn nhin nhín, không bỏ ngay vào miệng như các anh và
bọn con trai, mà để dành trong túi, cứ thế nhỏ nhẻ cắn
từng miếng một. Trời ơi! Với tuổi thơ thời xưa ấy, món
ngon sao đơn giản quá chừng, không tốn đồng xu nào
lại còn được tụ tập chơi đùa cùng nhau, mọi thứ thật
mộc mạc đơn sơ đến thương.
Tôi nhớ lắm những bữa xôi sáng nóng hổi được
bọc lá Bàng. Mùi thơm của nếp hoặc bắp quyện thêm
mùi hành phi, mùi dừa bào, mùi đậu xanh, mùi lá sao
mà thật hấp dẫn bao người. Xôi bây giờ được gói trong
hộp xốp, cũng có đủ nguyên liệu như vậy nhưng không
thơm ngon như những gói xôi lá Bàng xưa xưa ấy, vì tôi
cứ hoài cổ hay khẩu vị của tôi kém đi theo ngày tháng,
tôi cũng chẳng trả lời được cho chính mình.
Bàng còn theo vào những áng văn chương, lời thơ
và cả bao tâm hồn lãng mạn. Tôi cứ nhớ hình ảnh hai
chị em trong Nhặt Lá Bàng của văn sĩ Nhất Linh. Cái
cảm giác như đang thấy “Một cơn gió mạnh nổi lên. Lá
rụng ào ào, một lát đã đầy đường” và nghe tiếng cậu
em “Mau lên chị ơi, nhặt cả hai tay chị ạ”, rồi tiếng cô
chị “Tao bảo mày đem chổi đi, mày lại bỏ quên. Thằng
nỡm. Tao đã biết trước là đêm nay có gió to. Thằng
nỡm, mày chẳng nghe tao bao giờ... Thằng nỡm.”
Tôi lại hình dung tiếp được tiếng cậu em cứ “Gió
lên ... lạy trời gió nữa lên” và sự sung sướng của hai chị
Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?) 101