Page 83 - DS2020-Final4
P. 83
Phải rồi! Bước chân chim quen quen! Bước chân chim
từ quá khứ của một ngày xa lơ xa lắc, bao giờ cũng quanh
quẩn trong tôi như khói suơng, như âm vang vội vàng lời
chia tay của một chiều tiễn biệt.
Hồi đó, tôi thường đi lững thững phía sau, để được nhìn
thấy, con chim nhỏ xíu, đang tung tăng như con sáo. Tiểu
Mể bao giờ cũng nhìn về phía sau, mỉm cười với nắng thu
rộn rã đầu mùa.
Rồi Tiểu Mể lớn dần theo năm tháng tuổi thơ.
Tôi đứng yên nhìn theo dáng thon, vai gầy Tiểu Mể vừa
nhẹ bước phiêu bồng.
Tôi nhắm mắt để những bước đi của Tiểu Mể, trong một
chiều rất cổ tích. Phải rồi tiếng nói, dáng đi đưa tôi về nơi đó
mà Tiểu Mể thì hoang vắng dị thường.
Tôi lịm đi trong men tình diệu vợi, để quên đi bóng dáng
xưa và giờ đây là tiếng chân xôn xao của Tiểu Mể bao giờ
cũng chập chùng, xa và rất xa nhưng cũng gần như hôm qua.
Vụn vỡ mà đôi khi như tôi đang dìu em bước từng bước
một... của một ngày nắng thu đi hoang, nên mưa ngâu giăng
mù mịt trên đường về nhà Tiểu Mể, khi tan trường về.
Hồi đó! Tiểu Mể đẹp như một thiên sứ, còn tôi quạnh
hiu như một người cổ tích già, đứng đơn côi, vì vắng Tiểu
Mể.
Tôi nuốt hết bóng dáng của Tiểu Mể, bỏ vào ly cà phê,
khuấy lên để hình dáng Tiểu Mể được tan nhanh trong bọt
biển có sắc màu tim tím. Tôi nuốt trọn bước chân xôn xao,
với tiếng lòng đang chìm nghỉm trong giọt nhớ để hồn tôi
quỳ xuống dưới chân Tiểu Mể như những năm xưa vô cùng
hạnh phúc, nhưng Tiểu Mể vẫn để tôi một mình trong một
chiều rất lạ. Hụt hẫng! Có dáng ai đang leo lên dốc vùng trời
đồi núi Hill Top, lúc này đang vắng bước chân xưa.
Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?) 83