Page 87 - DS2020-Final4
P. 87
So sánh với học trò thời nay tôi thấy tuổi học trò của
chúng tôi vô tư ngây thơ và giản dị vô cùng. Thương sao là
thương.
Nhắc đến thầy cô tôi lại nhớ đến thầy Ðốc.
Năm đệ tứ tôi được học với thầy, một người nghiêm
nghị ít cười nhưng lại đầy nhiệt tâm trong công việc dạy dỗ
học sinh. Thầy giảng bài rõ ràng mạch lạc, tạo hứng thú
trong giờ học. Nhờ thầy mà tôi bớt sợ giờ Toán khô khan,
ngược lại còn thấy thích thú trong giờ hình học không gian.
Năm đó tôi còn mê cô Tuyết dạy Việt văn. Tôi như
uống từng lời giảng của cô khi Cô giảng thơ của Tản Ðà,
Tú Xương, và Bà Huyện Thanh Quan. Ðến nay đã mấy
chục năm rồi mà tôi vẫn thuộc lòng bài thơ Gió Thu của
Tản Ðà.
Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi hàng xóm, lá bay sang
Vàng bay mấy lá năm già nửa
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng!
Trận gió thu phong rụng lá hồng
Lá bay tường bắc, lá sang đông
Hồng bay mấy lá năm hồ hết
Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không!
Lời thơ mượt mà thanh thoát, đi vào lòng tôi và ở lại
rất lâu.
Hết năm đệ tứ tôi và Thúy chia tay nhau. Thúy đi ban
A còn tôi thì chọn ban C.
Năm đệ tam tôi có một kỷ niệm khó quên đối với cô
Thúy Hoa. Một lần trong giờ sinh ngữ Anh văn khi chia
động từ ở ngôi thứ ba tôi quên chữ S đằng cuối chữ. Cô đã
phạt tôi bằng cách ra lệnh:
Viết lại câu :
Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?) 87