Page 116 - The Secret Garden
P. 116

- Tôi sẽ chạy đi gặp Dickon trước. –Mary đáp.

               - Mà không, tôi đi gặp Colin trước và nói chuyện với cậu ấy, tôi biết mình sẽ nói gì rồi. – Con bé đột
               nhiên đổi ý.

               Mary đội mũ khi xuất hiện trong phòng Colin, và trong một thoáng thằng bé có vẻ tức giận. Nó nằm
               trong giường, khuôn mặt trắng bệch thảm hại, đôi mắt thâm quầng.

               -Tớ lấy làm mừng vì cậu đã đến. Đầu tớ nhức như búa bổ, khắp người mỏi nhừ vì quá mệt. Cậu
               định đi đâu phải không?

               Mary bước tới vịn vào thành giường, nói. - Tớ đi không lâu đâu. Tớ định tới gặp Dickon, rồi tớ sẽ
               quay lại ngay. Colin này, về việc...về việc khu vườn bí mật ấy mà.


               Cả gương mặt thằng Colin sáng bứng lên, một chút hồng ửng trên hai má nó.

               - Ồ! Là chuyện đó sao! – Thằng bé kêu to. – Tớ đã mơ thấy nó suốt đêm qua. Tớ đã nghe cậu nói gì
               đó về màu xám ngả sang màu xanh rờn, thế rồi tớ đã mơ thấy mình đứng giữa một nơi tràn ngập
               những chiếc lá non run rẩy... và đâu đâu cũng bắt gặp những chú chim non trong tổ, tất cả mới dịu
               dàng yên tĩnh làm sao. Tớ sẽ nằm mà nghĩ đến điều đó cho tới lúc cậu trở về.

               Năm phút sau, Mary đã ở bên Dickon ngay giữa khu vườn của chúng. Con cáo và con quạ vẫn bám
               theo thằng bé, nhưng lần này nó còn mang theo hai con sóc đã thuần dưỡng.

               - Sáng nay tôi cưỡi con ngựa đến đấy. Này, nó là một gã tuy bé nhỏ mà tốt bụng lắm... Nó nhảy kìa!
               Tôi còn mang theo hai đứa nữa trong túi. Đây là Hạt dẻ, còn kia là Vỏ sò.

               Lúc nó vừa bảo " Hạt dẻ", một con sóc leo phắt lên bên vai phải, và khi nó gọi tên " Vỏ sò" thì con kia
               nhảy phóc lên vai trái. Chúng ngồi bệt xuống bãi cỏ, Đại úy nằm cuộn tròn bên cạnh, còn Bồ hóng thì
               nghiêm nghị lắng nghe trên cành cao, Hạt dẻ và Vỏ sò đang hếch hếch cái mũi về phía bọn trẻ.

               Cứ nhìn Mary thì rõ, nó khó lòng chịu rời xa một niềm vui thích đến nhường này, nhưng khi nó cất
               tiếng kể lại câu chuyện của nó thì không hiểu sao, những gì hiện lên trên khuôn mặt ngộ nghĩnh của
               DIckon dần làm con bé thay đổi ý nghĩ. Nó nhận ra Dickon còn xót xa cho Colin hơn cả nó. Dickon
               ngước nhìn bầu trời, suy nghĩ.

               - Hãy lắng nghe tiếng chim hót mà xem... thế giới này dường như đang ngập tràn tiếng líu lo...tất cả
               chỉ còn là những âm thanh véo von, lảnh lót. Hãy nhìn chúng chao lượn rồi lắng nghe chúng gọi
               nhau.Mùa xuân đang tới gần, muôn loài đều cất tiếng hát ca. Những chiếc lá đang mở dần ra làm ta
               thấy chúng được rõ hơn.Muôn vàn làn hương thuần khíết đang lan tỏa khắp không trung! – thằng
               bé đưa chiếc mũi hếch lên hít một hơi dài.

               Thế mà anh chàng tội nghiệp ấy lại phải nằm nhà bó gối nhìn trần mà nghĩ ngợi lung tung rồi gào
               thét. Ôi! Ông bạn! Chúng mình phải đưa cậu ấy ra ngoài này...chúng mình phải để cậu ấy được nhìn,
               được nghe và hít thở, bắt cậu ấy phải tắm mình trong ánh nắng mặt trời. Chúng mình đừng bỏ lỡ
               thời gian.





                                                                                                           116
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121