Page 113 - The Secret Garden
P. 113
giận của con bé cũng đã qua đi nó thổn thức, bàn tay nó gặp bàn tay thằng bé ở giữa chừng, âu
cũng là một sự đền bù cho tổn thất vừa qua.
- Tớ sẽ... tớ sẽ đi ra ngoài với cậu, Mary ạ.Tớ sẽ không cảm thấy ghét không khí ngoài trời nữa nếu
chúng mình cùng tìm thấy...
- Đúng lúc ấy, nó sực nhớ ra và kịp không nói hết câu, " nếu chúng mình cùng tìm thấy khu vườn bí
mật," nên nó chỉ kết thúc bằng câu – tớ sẽ đi với cậu, nếu Dickon cùng đi đẩy xe giúp tớ. Sao tớ
muốn gặp Dickon cùng mấy con quạ và con cáo đến thế.
Cô bảo mẫu xếp lại chiếc giường bừa bộn và đặt lại mấy cái gối cho ngay ngắn. Sau đó, cô bưng
cho Colin một bát nước thịt bò hầm, tiện thể cũng bưng cho Mary một bát, con bé thật sự vui mừng
nhận lấy món ấy sau cơn náo động vừa qua.
Bà Medlock và Martha mừng rỡ lui khỏi phòng, sau khi mọi thứ đã gọn gang, êm ả đâu vào đó, cô
bảo mẫu cũng hớn hở lui ra theo. Cô vốn là một thiếu nữ khỏe mạnh, nên lúc nãy cảm thấy tức giận
vì bị mất giấc ngủ đang ngon lành. Cô vừa ngáp dài, vừa nhìn Mary khi con bé kéo chiếc ghế đẩu to
tướng lại cạnh giường và cầm tay Colin.
- Chị về mà ngủ tiếp đi, - con bé bảo. – Chỉ lát nữa cậu ấy sẽ ngủ thôi, nếu cậu ấy không cảm thấy
khó chịu. Lúc đó, tôi sẽ sang nằm ở phòng bên.
- Cậu có muốn tớ hát cho nghe một bài tớ học được từ Ayah của tớ không? – Mary thì thầm bên tai
Colin.
Bàn tay thằng bé khẽ kéo bàn tay Mary, nó hướng đôi mắt mệt mỏi về phía con bé với vẻ đầy thiện
cảm.
- Ồ, có chứ! Với bài hát nhẹ nhàng như thế, tớ sẽ ngủ ngay trong ít phút.
- Để tôi ru cho cậu ấy ngủ, - Mary nói với cô bảo mẫu đang ngáp dài. – Chị có thể đi nếu chị muốn.
- Vâng, - cô bảo mẫu nói với một cố gắng miễn cưỡng. – Nếu trong nửa giờ nữa mà cậu ấy chưa
ngủ được thì cô cứ gọi tôi.
- Được lắm. – Mary đáp.
Cô bảo mẫu rời khỏi phòng trong chớp mắt; chờ cô đi khỏi, Colin lại cầm tay Mary mà nói.
- Suýt nữa thì tớ đã nói ra, nhưng tớ đã kịp ngậm miệng. Tớ sẽ không khi nào nói ra đâu và tớ sẽ
ngủ ngay, nhưng cậu chả bảo cậu có vô số chuyện hay để kể cho tớ cơ mà. Cậu ... cậu có cho rằng
cậu đã khám phá ra mọi chuyện về con đường dẫn đến khu vườn bí mật ấy không?
Mary nhìn khuôn mặt nhỏ mệt mỏi và tội nghiệp của thằng bé, cả đôi mắt sưng mọng của nó nữa.
Nó thấy mủi lòng.
- Ừ... ừ, - nó đáp- tớ cho là có đấy. Nếu cậu chịu ngủ đi, ngày mai tớ sẽ kể cho cậu nghe.
Bàn tay thằng bé run rẩy.
113