Page 108 - The Secret Garden
P. 108

Nhưng ông không gửi cho nó con búp bê nào cả. Thế vào đó là mấy cuốn sách tuyệt đẹp chẳng kém
               gì của Colin, hai trong số đó viết và những khu vườn và đầy những tranh minh họa, cùng mấy thứ
               đồ chơi, một hộp đựng bút bé xinh trên có khắc chữ lồng mạ vàng, cùng một cây bút bằng vàng và
               cái giá để lọ mực.


               Tất cả đều đẹp đến nỗi niềm vui bắt đầu đẩy lùi mọi tức tối ra khỏi tâm trí của nó. Nó không dám
               mong được ông nhớ đến, trái tim bé nhỏ khô cằn của nó trở nên ấm áp lạ thường.

               - Tôi viết chữ thường đẹp hơn chữ in, - nó nói, - và việc trước tiên là tôi sẽ viết, bằng chiếc bút này,
               một bức thư để nói với ông rằng tôi cảm ơn ông.

               Giá như còn là bạn bè với Colin, thì chắc hẳn nó sẽ chạy đến khoe món quà với thằng bé ngay tức
               khắc, rồi chúng sẽ cùng nhau xem các bức vẽ, đọc mấy cuốn sách về vườn tược, và có thể còn
               mang đồ chơi ra chơi nữa, và thằng Colin chắc sẽ sung sướng đến nỗi từ nay không bao giờ nghĩ
               rằng nó sắp chết, hay lại đặt tay lên xương sống để xem cục bướu có mọc lên không.

               Nó cứ làm vậy thì Mary không chịu nổi. Việc đó gây cho con bé một cảm giác kinh sợ bất an, bởi vì
               chính thằng bé trông cũng quá sợ hãi. Nó bảo nếu một ngày nào đó nó cảm thấy có một cái bướu
               nhỏ thôi thì nó hiểu ra rằng cái lưng của mình bắt đầu gù đi. Những gì bà Medlock thầm thì với cô
               bảo mẫu đã khiến ý nghĩ ấy hình thành. Nó âm thầm nung nấu ý nghĩ đó đến mức ăn sâu vào tâm
               trí. Bà Medlock cho rằng cái lưng của cha nó đã lộ vẻ méo mó từ khi ông còn bé tí.

               Nó chưa bao giờ thổ lộ với ai khác ngoài Mary rằng " những cơn tam bành" của nó, như thiên hạ
               thường gọi thế, đã nảy sinh từ nỗi sợ điên cuồng giấu kín đó. Khi nó kể chuyện đó, Mary cũng động
               lòng thương cảm.

               " Cậu ấy luôn nghĩ về điều đó mỗi khi tức giận hay mệt mỏi, - nó thầm nhủ. – Hôm nay cậu ấy cũng
               đang tức giận thì phải. Có lẽ ... có lẽ suốt chiều nay cậu ấy sẽ bị ám ảnh về chuyện ấy."

               Con bé đứng lặng người, cúi nhìn tấm thảm và suy nghĩ.

               " Mình đã bảo sẽ không bao giờ thèm quay lại đấy nữa cơ mà, - con bé lưỡng lự, cau mày, - nhưng
               có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, mình sẽ tới và xem xem ... nhỡ cậu ấy sẽ lại ném chiếc gối vào mình cũng
               nên, nhưng ... mình cho rằng mình sẽ tới."


















                                                                                                          108
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113