Page 107 - The Secret Garden
P. 107

Hơn thế nữa, cô không thể chịu đựng được người tàn tật. Cô luôn kiếm cớ bỏ mặc Colin cho
               Martha hay bất kỳ ai khác thay chân giúp cô. Mary chưa bao giờ thấy ưa cô nên nó chỉ đứng nhìn cô
               chằm chằm, trong khi cô cười rúc ríc sau cái khăn tay che miệng.


               - Chị cười gì hả? - Nó hỏi cô.

               - Cười hai bạn trẻ, - cô bảo mẫu nói. – Đó là điều tốt nhất ta có thể làm cho một kẻ ốm yếu và được
               nuông chiều thái quá. Hết người nọ đến người kia hầu hạ chỉ tổ làm hỏng cậu ấy mà thôi, - nói
               đoạn cô lại đưa khăn tay che miệng cười. - Giá mà cậu ấy có một cô em gái đáo để mà choảng
               nhau, có khi lại cứu được cậu cũng nên.

               - Cậu ấy sắp chết thật sao?

               - Tôi không biết mà cũng chẳng quan tâm, - cô bảo mẫu nói. – Sự nóng nảy kích động là một nửa
               những gì đã hại cậu ấy.

               - Kích động cái gì? – Mary hỏi.

               - Rồi cô sẽ thấy nếu cô đẩy cậu ấy vào một cơn điên giận sau chuyện vừa rồi. Nhưng dù thế nào đi
               nữa, cô đã làm cho cậu ấy một cái cớ để kích động, và tôi lấy làm mừng vì điều đó.

               Mary trở về phòng mà không hề xao xuyến như cảm giác nó đã từng có lúc từ vườn về nhà.

               Nó chỉ hơi bực mình và không hề thấy thương xót gì thằng Colin. Nó đã mong đến lúc kể lại cho
               thằng nhóc ấy biết bao chuyện lạ, và nó cũng đã tính, sẽ quyết định xem liệu có tin cậy mà thổ lộ với
               Colin cái điều bí mật to lớn ấy không.

               Con bé đã bắt đầu tính đến chuyện đó, nhưng bây giờ thì nó suy nghĩ khác hoàn toàn. Nó sẽ chẳng
               bao giờ nói cho thằng ấy biết, thằng ấy cứ việc nằm dài trong phòng, không khi nào được tận
               hưởng bầu không khí trong lành và sẽ chết như nó muốn! Thế cũng đáng đời lắm!

               Con bé cảm thấy mình cứng rắn và tàn nhẫn đến mức trong giây lát nó hầu như quên hẳn Dickon
               cũng tấm màn xanh mơn mởn đang dần bao trùm lên thế giới, cùng với cả làn gió dịu dàng đang từ
               cánh đồng hoang thổi về.

               Martha đang đợi con bé, nét buồn rầu trên gương mặt chị lúc này tạm thời chuyển sang vẻ quan
               tâm pha chút tò mò. Một chiếc hộp gỗ để trên bàn, nắp đã mở sẵn, để lộ những gói buộc gọn gang
               chật ních.

               - Ông Craven gửi nó cho cô đấy, - Martha bảo. – Có vẻ là mấy cuốn truyện tranh.

               Mary bỗng nhớ lại những gì ông đã nói với nó vào cái hôm nó đến phòng ông.

               " Cháu thích gì nào: búp bê, đồ chơi, sách ?"

               Con bé mở gói đồ, tự hỏi không biết ông có gửi cho nó búp bê hay không, và nghĩ bụng nó biết làm
               gì với con búp bê đây nếu ông gửi.





                                                                                                          107
   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112