Page 110 - The Secret Garden
P. 110
- Đó là Colin, - con bé bảo. – Cậu ấy đang nổi cơn tam bành mà chị bảo mẫu gọi là chứng kích động
cuồng loạn.
Âm thanh mới dễ sợ làm sao. Nghe những tiếng thét lẫn trong tiếng thổn thức đó, nó không lấy làm
ngạc nhiên khi thấy mọi người sợ hãi đến đô thà nhượng bộ mọi yêu cầu của thằng bé còn hơn là
phải nghe những tiếng ấy. Con bé đưa tay bịt tai, cảm thấy mệt mỏi và run rẩy: " Mình biết làm gì
bây giờ. Mình biết làm gì đây. Mình không tài nào chịu nổi nữa."
Có lúc nó tự hỏi không biết Colin có thôi kêu khóc nếu nó dám đến với thằng bé, chính lúc ấy nó
nhớ lại cảnh thằng bé đã đuổii mình ra khỏi phòng và nhủ thầm, có lẽ sự có mặt của nó đã đẩy
thằng bé vào tình trạng tồi tệ ấy.
Ngay cả khi nó ép chặt hơn nữa hai bàn tay vào hai bên tai, nó vẫn không thể ngăn được âm thanh
khủng khiếp nọ. Nó thấy ghét và kinh hoàng thứ âm thanh đó đến độ nó chợt nổi giận, nó cảm
tưởng bản thân cũng đang bị cuốn vào một cơn giận điên rồ và muốn đe dọa thằng bé như thằng
bé đang đe doạ mình. Mary chưa bao giờ phải chịu đựng cơn nóng nảy của bất kỳ ai, ngoài bản
thân nó. Nó buông hai tay ra, ngồi nhổm dậy và thò chân xuống sàn.
- Nó thôi đi được rồi đấy! Ai đó nên bảo nó thôi đi! Ai đó hãy cho nó một trận! – Con bé gào lên.
Đúng lúc ấy, nó nghe có tiếng chân chạy dọc hành lang, cánh cửa phòng nó bật mở, cô bảo mẫu
bước vào. Lúc này, chẳng còn thấy cô ta cười cợt gì nữa. Thậm chí mặt cô còn hơi tái đi.
- Cậu ấy đang rơi vào cơn kích động cuồng loạn, - cô nói vội vàng. Như thế chỉ làm hại chính cậu ấy.
Chẳng ai có thể làm gì với cậu ấy. Mong cô tới và thử xem sao, cô bé tốt bụng. Cậu ấy chỉ thích mỗi
mình cô.
- Sáng nay cậu ấy đã đưổi tôi khỏi phòng, - Mary vừa nói, vừa giậm chân.
Cái giậm chân dường như đã khiến cô bảo mẫu thích thú. Sự thực là trước đó, cô đã lo có thể sẽ
thấy Mary đang khóc và vùi đầu dưới tấm phủ giường.
- Đúng như vậy đấy, - cô nói. – Cô đang vui. Cô đi mà quở trách cậu ấy đi.Hãy cho cậu ây cái gì mới
mới mà động não. Đi đi, cô bé, nhanh chân lên nào.
Chẳng phải sau này Mary mới nhận ra điều đó vừa buồn cười lại vừa đáng sợ - buồn cười vì tất cả
những người lớn ở đây đều kinh hoàng đến nỗi họ phải chạy tới cầu cứu một đứa bé gái mà họ cho
rằng cũng tệ hại chẳng kém gì Colin.
Con bé chạy như bay dọc hành lang, càng tới gần tiếng kêu, nỗi tức giận của nó càng dâng cao hơn.
Vào lúc chạm tới cánh cửa, con bé mới cảm nhận hết sự nguy hiểm. Nó đưa tay đẩy cánh cửa mở
toang, rồi chạy tới bên chiếc giường có bốn cọc chạm trổ.
- Cậu thôi đi cho! – Con bé hầu như quát lên. – Cậu thôi đi! Tớ căm ghét cậu! Ai cũng căm ghét cậu!
Tớ ước gì mọi người chạy hết khỏi ngôi nhà này, để mặc cậu gào thét một mình cho tới chết! Cậu
sẽ được gào khóc một mình cho tới chết, tớ ước gì cậu sẽ phải thế!
110