Page 105 - The Secret Garden
P. 105

Đôi môi của Mary bậm lại. Thực ra nó ích kỷ chẳng kém Colin là bao, và nó nhận thấy chẳng có lý
               nào một thằng bé hay bẳn gắt lại được phép can thiệp vào những thứ nó đang vô cùng thích thú.
               Con bé không hình dung ra nổi nỗi khổ của những kẻ đang ốm đau rầu rĩ, những kẻ không có ý thức
               tự kiềm chế mình và bắt người khác cũng mệt mỏi phát ốm theo.Dạo ở Ấn Độ, mỗi khi bị nhức đầu,
               nó đã cố làm cho những người khác cũng bị đau đầu hay một cái gì tệ hại như thế. Và nó cảm thấy
               mình hoàn toàn đúng; dĩ nhiên, bây giờ nó cho rằng Colin hoàn toàn sai.

               Lúc Mary bước vào phòng riêng của Colin thì thằng bé không còn trên ghế sofa. Nó đang nằm dài
               trên giường, không thèm ngoái đầu lại nhìn khi con bé bước vào. Đây quả là một sự mở đầu tồi tệ.
               Mary cũng tiến lại chỗ thằng bé trong dáng điệu cứng nhắc của nó.

               - Tại sao cậu không ngồi dậy? - Nó hỏi. - Sáng nay tớ đã dậy vì nghĩ thể nào cậu cũng tới, - thằng bé
               đáp, mắt không nhìn Mary. – Đến chiều tớ mới sai bọn họ đưa tớ về giường. Tớ đau lưng, nhức
               đầu và thấy mệt mỏi. Tại sao cậu không tới hả?

               - Tớ làm việc trong vườn với Dickon.

               Colin chau mày rồi mới chiếu cố nhìn đến nó.

               - Tớ sẽ không cho phép thằng nhóc ấy đến đây nếu cậu cứ bỏ đi và ở lại với thằng ấy, trong khi lẽ ra
               phải đến đây nói chuyện với tớ, - nó nói.


               Mary nổi giận lôi đình. Nó có thể giận dữ mà không làm huyên náo. Nó chỉ trở nên gay gắt, ương
               ngạnh và không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra.
               - Nếu cậu đuổi Dickon đi, tớ sẽ không bao giờ bước chân tới căn phòng này nữa, - con bé trả miếng.


               - Cậu phải đến nếu tớ muốn,- Colin nói.

               - Tớ sẽ không đến! – Mary đáp lại.

               - Tớ sẽ ép cậu, - Colin bảo. – Bọn họ sẽ kéo cậu vào.

               - Họ dám à, ngài tiểu vương! – Mary nói một cách tức giận. – Họ có thể kéo tớ vào, nhưng không
               thể bắt tớ nói sau khi ép buộc tớ tới đây. Tớ chỉ ngồi im, bịt miệng và không thèm nói với cậu dù chỉ
               một lời. Thậm chí tớ cũng sẽ không thèm nhìn cậu, mà chỉ nhìn xuống sàn!


               Và chúng vẫn cứ là hai đứa trẻ dễ thương khi chúng đưa mắt gườm gườm nhìn nhau. Giả sử là hai
               thằng nhóc bụi đời ngoài phố thì hẳn chúng đã lao vào và choảng nhau ra trò.

               - Cậu là đồ ích kỷ! - Colin gào lên.


               - Thế còn cậu? – Mary nói. – Người ích kỷ nào mà chẳng nói vậy. Bất cứ ai cũng thành ích kỷ, nếu
               không tự mình đi làm những gì họ muốn. Cậu còn ích kỷ hơn tớ. Cậu là thằng nhãi ích kỷ nhất mà
               tớ từng thấy.

               - Tớ không phải thế! – Colin vặc lại. – Tớ không ích kỷ như anh chàng Dickon xinh trai của cậu! Hắn
               giữ cậu lại mà chơi đùa ở cái nơi bẩn thỉu ấy trong khi hắn thừa biết tớ chỉ có một thân một mình.
               Hắn quả là ích kỷ, cậu cứ đi mà thích!

                                                                                                          105
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110