Page 162 - The Secret Garden
P. 162

Vào một buổi sáng đẹp trời, phép màu lại được thực hiện bởi một vòng tròn huyền bí dưới tán cây
               mận xanh um sau khi kết thúc kì đơm hoa ngắn ngủi. Sau nghi lễ, Colin luôn tập đi bộ. Nhờ suốt
               ngày chịu khó luyện tập, nên nó tìm thấy một sức mạnh mới. Mỗi ngày nó một khỏe ra, có thể bước
               đi ngay ngắn hơn, sải chân dài hơn. Và mỗi ngày niềm tin của nó vào phép màu một trở nên mạnh
               mẽ. Nó thử hết thí nghiệm này sang thí nghiệm khác, mỗi lần như vậy nó cảm thấy mình đang đạt
               tới một sức mạnh thực sự. Và Dickon chính là người chỉ bảo cho nó những điều hay nhất.

               - Hôm qua, - một buổi sáng, nó bảo với Colin sau một hôm vắng mặt, - mẹ sai tôi sang bên làng
               Thwaite và gần quán trọ "Qụa xanh" tôi trông thấy Bob Haworth. Đấy là anh chàng khỏe nhất vùng
               đồng hoang này. Anh ta là một đô vật vô địch và có thể nhảy cao hơn bất kì gã trai nào khác, ném
               búa cũng hơn người. Anh ta từng đi khắp các nẻo đường Scotland để tỉ thí các môn thể thao trong
               mấy năm liền. Anh ta biết tôi từ khi tôi còn bé, và cũng thuộc dạng thân thiện dễ gần nên tôi được
               dịp hỏi han anh ta dăm ba câu. Những người trung lưu ở đây vẫn gọi anh ta là vận động viên điền
               kinh, và tôi nghĩ ngay đến cậu, cậu chủ Colin ạ, tôi bèn hỏi: "Anh làm thế nào mà cơ bắp cuồn cuộn
               lên thế, Bob? Anh có cách tập luyện gì thêm để có cơ thể khỏe như vậy?" Và anh ta đáp lại: "Ầy, có
               đấy, anh bạn. Có lần một lực sĩ trong một bận đến Thwaite biểu diễn đã chỉ cho tôi cách tập tành
               cho chân, tay và mọi cơ bắp trong cơ thể nổi cuồn cuộn cả lên." Tôi bèn hỏi: "Liệu một gã gầy gò
               mảnh dẻ có thể tự luyện tập theo cách đó được không anh Bob?" Anh ta bật cười và nói: "Một gã
               gầy nhẳng à?", tôi bèn bảo: "Không, nhưng tôi có biết một quý ngài trẻ tuổi đang lại sức sau một
               trận ốm dài, nên tôi tìm hiểu vài điều nhỡ khi phải kể cho ông ta nghe". Tôi không nêu tên người mà
               anh ta cũng chẳng hỏi. Anh ta vốn tính tình thân thiện liền đứng phắt dậy, và tôi làm theo mọi thứ
               anh ta dậy cho tới lúc nhập tâm.

               Colin lắng nghe với vẻ đầy kích động.

               - Anh có thể chỉ dẫn cho tôi được không? – Nó kêu lên – Được không cậu?

               - Được, được chứ, - Dickon trả lời rồi đứng lên

               - Nhưng anh ấy bảo ban đầu phải tập các động tác nhẹ nhàng và đừng quá sức. Cần nghỉ ngơi giữa
               các lần tập, thở cho sâu và đứng gắng sức quá.

               - Tôi sẽ cẩn thận mà, - Colin bảo. – Chỉ cho tôi đi! Chỉ cho tôi đi! Dickon, anh quả là người bạn nhiều
               phép màu nhất trên đời!

               Dickon đứng dậy trên bãi cỏ, rồi chậm rãi làm một loạt các động các cơ bắp đơn giản nhưng kỹ
               lưỡng. Colin mở mắt thao láo nhìn cho thật kĩ. Trong lúc vẫn ngồi, nó bắt chước làm theo. Dần dà
               nó cũng làm được mấy động tác nhẹ nhàng mà chân vẫn đứng vững. Mary bắt đầu làm theo. Bồ
               hóng từ nãy vẫn quan sát màn trình diễn đó. Nó trở nên bối rối và rời khỏi cành cây đang ngồi, rồi
               nhảy quanh với vẻ bồn chồn bởi nó không biết tập cùng cả bọn như thế nào.

               Kể từ lúc ấy, những động tác thể dục đã trở thành một phần trong các nhiệm vụ hàng ngày của
               chúng, cũng như phép màu. Cả Colin và Mary đều có thể tập nhiều hơn mỗi khi cần cố gắng, và kết
               quả là chúng ăn ngon miệng đến nỗi đồ ăn trong chiếc giỏ Dickon đem đến đặt sau mỗi bụi cây mỗi
               sáng đều được chung chén sạch.




                                                                                                          162
   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167